BỐN MÙA YÊU - Trang 156

Và việc gì đã xong không bao giờ mình còn ngoái đầu lại để mà hối tiếc.

- Bạn không luyến tiếc cái gì bao giờ ư? - Amélie tỏ vẻ hoài nghi.

- Không! Mình không biết cảm giác ân hận là thế nào.

Một nụ cười lướt nhanh trên môi Amélie. Trong cặp mắt cô thoáng ánh lên
một vẻ giễu cợt.

- Sao bạn cười? - Stephanie giữ thế thủ.

- Mình có cười gì đâu?

- Đừng dối mình. Mình biết bạn quá rõ. Amélie. Bạn vừa nghĩ đến chuyện
gì đó. Chuyện gì? Một câu nói nào của Achille chăng?

Câu hỏi quá cụ thể và tự tin đến mức Amélie đành phải thú nhận.

- Quả có thế. Nhưng chuyện này mình nói riêng với bạn thôi đấy. Bạn đã
biết chồng mình rất quý bạn, rất thích gặp bạn và trò chuyện với bạn ...

- Mình biết. Bạn không cần thanh minh cho Achille. Chồng bạn là con
người tuyệt vời.

- Cái lần sau khi ... bạn đã nói một câu rất tàn nhẫn ... Một hôm hai vợ
chồng trò chuyện với nhau, mình bỏ Achille rằng Stephanie phúc hậu, dịu
dàng, anh ấy cười phá lên.

Stephanie cau mày nhìn bạn chăm chú.

- Nghe mình kể ra mọi phẩm chất tốt đẹp của bạn xong, Achille bảo:
"Stephanie là một trong số rất ít phụ nữ vô cùng đáng yêu mà anh được gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.