BỐN MÙA YÊU - Trang 164

- Có thật không, thưa mẹ?

Phu nhân Dytteville liếc mắt xuống lá thư đang nằm trên thảm. Stephanie
nhìn theo luồng mắt bà. Nàng đứng lên, và khi Alida giơ tay định đỡ nàng
gạng cô em chồng ra, phũ phàng y hệt thái độ của mẹ nàng xưa kia mỗi khi
gặp chuyện trái ý, gạt nàng hoặc gạt chị Suzanne.

Alida từ từ cúi xuống, nhặt lá thư lên, đưa chị dâu. Stephanie đọc lại rất kỹ,
từng chữ một. Trên lá thư, nàng thấy hiện lên tấm bản đồ đảo Nouvelle
Calédonie mà nàng đã nghiên cứu bao nhiêu lần và đã thuộc lòng từng
điểm trên đó.

Nàng quay sang mẹ chồng:

- Vùng đá ngầm phương Nam ... Đám đá này rất lớn, có nhiều mỏm nhô lên
mặt nước và người ta có thể làm nhà sống trên đó ... Chắc chắn ngày mai ta
sẽ nhận được tin tức tiếp theo ...

Nàng ngẩng mặt lên. Cặp mắt hướng đi tận đâu xa tít ... cặp mắt to dần, to
dần ... Rất xa, đằng sau những bức tường này, xa lắc, có một xứ sở lạ lẫm.
Những bóng người sục sạo các mỏm đá nhô lên mặt biển. Họ chui vào
những ngóc ngách. Họ đang tìm Armand ... Armand ... Armand ... Họ đang
tìm chồng nàng ...

Rồi đột nhiên, phu nhân Dytteville và Alida chưa kịp chạy ra đỡ thì
Stephanie đã khuỵu xuống, từ từ ngả người trên thảm, giống như một chiếc
lá rụng trên cành, rơi xuống cỏ.

Những tin tức chi tiết họ nhận được sau đấy không hề thay đổi nội dung sơ
sài, khô khan của lá thư hôm trước, lá thư đã biến Stephanie thành goá phụ
ở tuổi 20. Một trận bão đột ngột nổi lên đã hung hãn quật tàu Nouméa vào
vách đá, làm con tàu vỡ tan chỉ trong vòng ít phút đồng hồ. Chỉ ba người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.