BỐN MÙA YÊU - Trang 218

Stephanie hiểu, để đến được nơi đó, bên cạnh chàng, nàng phải ăn mặc, nói
năng, đi đứng, làm lụng như Pompette. Và để tự trấn tĩnh tinh thần, nàng
thầm lặp đi lặp lại một câu: "Mình là đầu bếp! Mình là đầu bếp! Mình là
đầu bếp!" như thể đó là câu thần chú để biến hoá nàng từ một mệnh phụ đài
các thành một nữ binh ngổ ngáo, áo quần xộc xệch.

- Chà, trông được đấy! - Pompete lùi ra ngắm "cô cháu gái" với vẻ hài lòng.

- Cái váy cứ muốn tụt xuống, bà ạ! - Stephanie nhăn nhó.

- Dì! Dì Pompette! Đã bảo gọi tao là dì kia mà! - bà nói vừa đưa Stephanie
chiếc thắt lưng da to bản dùng cho quân nhân - Thắt cái này vào, ra xe.

- Xe nào ạ? - Stephanie loé lên hy vọng về nhà lấy đồ đạc.

- Xe làm bếp. Kia kìa. Nào! Cẩn thận kẻo cái mông với hai cái vú mày bị
chúng nó bóp nát ra đấy!

Pompette kéo Stephanie ra nhà ăn, lúc này đang huyên náo cực độ và khói
thuốc lá mù mịt.

- Này, tao báo trước thằng nào đụng vào cháu tao là chết đấy.

Lát sau họ đã đến sân. Stephanie đã có đôi chút kinh nghiệm. Lần này, nàng
căng thẳng các cơ bắp, luồn lách qua người ngợm, xe cộ và mặc những bàn
tay, những cái mông nam giới va đập vào mình. Sau một hồi chen lấn toát
mồ hôi, hai "dì cháu" đến một góc sân tương đối yên tĩnh.

Trước mặt Stephanie là hai cỗ xe to, hai bánh, có hai càng để đóng ngựa.
Trên xe phủ một tấm vải bạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.