BỐN MÙA YÊU - Trang 216

Stephanie ngồi được 10 phút thì Pompette lao vào như một cơn lốc.

- Mau lên! Ta đi thôi!

Stephanie bật đứng dậy, chạy ra.

- Ôi, chưa trả tiền! - Bà chủ quán Gegène quát lên.

Nàng quăng một nắm tiền lên mặt quầy rồi chạy theo Pompette. Hai người
mở một lối đi giữa đám đông chen chúc.

- Từ nay cô là cháu, gọi tôi là dì. Dì Pompette!

- Bà ...

- Gọi tôi là dì Pompette! Nói vậy mà cô vẫn chưa hiểu ra ư? Ôi, cái lũ này,
chen lấn gì mà gớm thế?

Đến cổng trường quân chính, Pompette túm tay Stephanie lôi đi. Hai "dì
cháu" lách qua các cổ xe tải, các chân lừa ngựa chen chúc trên sân. Tiếng
gọi nhau, tiếng chửi rủa tục tằn, tiếng cười hô hố vang động khắp xung
quanh. Stephanie gần như nhắm mắt rảo bước, nhiều lúc bị Pompette lôi đi
xềnh xệch.

Một lần tà áo váy của nàng vướng vào một bao kiếm, nàng thấy viên sĩ
quan cúi xuống gỡ ra, miệng càu nhàu, nhưng khi thấy vẻ mặt xinh đẹp của
nàng, ông ta chuyển thành nụ cười rạng rỡ. Ông ta lịch sự xin lỗi, nhưng
gấu váy của nàng đã bị xé toạc ra một mảnh.

Lúc khác, nàng cộc đầu vào một thành xe chất đầy đồ quân dụng. Rồi chân
nàng thọc vào bánh một cổ xe khác và ngàng bị ngã chúi vào gầm xe. Nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.