BỐN MÙA YÊU - Trang 215

"Vậy là ngày mai! Ngày mai!".

- Cảm ơn - nàng nói - Chị đi ngủ đi. Mặc tôi.

Nàng còn lại một mình.

Tối nay có thể là tối cuối cùng nàng ở lại kinh thành Paris. Đêm cuối cùng!
Sắp đi khỏi đây, nàng suy nghĩ miên man về những gì nàng bỏ lại nơi này.

Xã hội nàng đang sống đúng là xã hội đầy định kiến, đầy nghi thức giả dối,
nhưng nàng sinh ra và lớn lên trong đó. Vào thời điểm sắp chia tay với nó,
nàng thấy rõ xã hội này đã cầm tù nàng, bó chân bó tay nàng. Tự tin vào
bản thân, Stephanie biết nàng không sợ bất kể công việc khó khăn nặng
nhọc nào. Nàng sẽ chấp nhận mọi thứ, vì tình yêu, vì René. Vì chàng, nàng
sẵn sàng chấp nhận gian nan cốt để được chia sẻ với chàng cuộc sống khổ
ải nơi chiến địa.

Stephanie lại nghĩ đến hai đứa con sinh đôi. Nàng rất yêu chúng, ngày nào
cũng sang chơi với chúng. Giá chúng lớn hơn, có lẽ nàng không nỡ bỏ đi.
Chỉ chúng mới có đủ sức níu chân nàng lại. Song chúng còn quá nhỏ.
Chúng cười với nàng, nhưng chúng cũng cười với nhiều người khác. Nàng
đi xa, chúng chưa biết nhớ mong chưa biết đau khổ gì hết. Chúng chẳng để
ý ngày mai hay ngày kia mẹ chúng không ghé vào chơi với chúng, cúi
xuống hai cái nôi hôn chúng.

Đã lên giường nằm, nàng vẫn suy nghĩ miên man về hai đứa con sinh đôi.
Nhưng người nàng nghĩ đến cuối cùng trước khi thiếp ngủ lại là René.

Và khi thức dậy, người đầu tiên nàng nghĩ đến cũng vẫn là René. Nàng
nghĩ đến chàng cả lúc đi đến quán rượu của Gegène; lúc gọi lấy một chai
vang đỏ và hai chiếc cốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.