BỐN MÙA YÊU - Trang 24

Tu viện này sao mà xấu xí đến thế, Stephanie thầm nghĩ, xấu đến mức
khủng khiếp. Ở tu viện Fontenay là màu ghi xỉn. Ở tu viện Miort là màu
beige thẫm, nhưng dù sao cũng còn được là màu beige. Vậy mà ở đây chỉ là
màu nâu tồi tệ này. Mình sẽ phải sống ở đây suốt mấy năm trời. Phải làm
sao để không bị phạt. Nghe nói mỗi học viên phạm lỗi bị đánh bằng roi rất
dã man ... Phải cố thật ngoan ... thật nhẫn nhục chịu đựng ... chịu đựng đến
phát khóc lên cũng phải chịu! Chăm chỉ và ngoan ngoãn, làm sao để các
Chúa Nhật đều được ra ngoài ... hoặc đến với cậu Faverolle, hoặc đến nhà
hầu tước Dytteville, với Armand. Khi ra khỏi tu viện Sacré Coeur này mình
sẽ cưới chàng và khi đó trong nhà hai vợ chồng sẽ không có một bức tường,
một tấm rèm nào màu nâu hết.

Stephanie liếc mắt nhìn cậu. Ông Faverolle đang cúi nhìn xuống sàn nhà.
Nàng nhìn ông, chờ đợi.

Sau một khoảng khắc nàng tưởng như cả một thế kỷ, cánh cửa trước mặt họ
mở ra. Một seour nói trong lúc cúi đầu khiến nàng không nhìn thấy mặt bà,
mời hai cậu cháu sang phòng khác.

Stephanie theo sau ông Faverolle bước vào phòng Bà Nhất. Nàng đưa mắt
nhìn thật nhanh và thấy gian phòng này cũng không thoát khỏi cái màu nâu
gớm ghiếc ấy, mặc dù trên sàn có trải thảm. "Chắc là tấm thảm duy nhất
trong cả tu viện!" Nàng thầm nghĩ.

Bà Nhất Marie Joseph ngồi sau bàn giấy đồ sộ. Bức tường phía sau bà vẽ
cảnh Đức mẹ đồng trinh bay lên trời, xung quanh là vô số thiên thần. Bức
tranh chiếm cả bức tường, dùng hai màu hồng và xanh, trông vừa đẹp vừa
thành kính. Các thiên thần đều là những đứa trẻ mông tròn xoe, môi đỏ
chót, má hồng.

Bà Nhất đứng lên chào khách, đưa tay mời họ ngồi. Stephanie cứ hơi khuỵu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.