BỐN MÙA YÊU - Trang 301

còn khái niệm gì về thời gian nữa.

Ôi, mình chỉ có mỗi một chàng ... Chỉ mỗi chàng mà thôi ...

- Phanie?

Stephanie quay lại và thấy Pompette đặt bàn tay lên vai nàng.

- Bà bảo gì, Pompette?

Nàng thấy cặp mắt Pompette chăm chú nhìn mình và hình như bà ta cũng
đang băn khoăn.

- Thôi được, ta đi đi!

Stephanie nhìn ra phía chiến trường. Đã xuất hiện những tốp thương binh
dìu nhau đi dưới thung lũng, máu me đầy người. Họ đi về phía những ngôi
nhà quân y bằng gỗ vừa dựng tạm lên.

Pompette đi nhanh và Stephanie rảo bước theo sau. Tiếng súng nổ liên hồi
làm hai tai nàng ù lên, đầu óc như mụ mẫm.

Stephanie bắt đầu thấy những xác chết ... Và mỗi lúc một nhiều.

- Ôi, đúng là một cái lò sát sinh! - Pompette lẩm bẩm rồi đứng dừng lại.
Stephanie cũng đứng lại, đưa mắt nhìn xung quanh.

Cuộc chém giết thật khủng khiếp. Họ đã lên đến cao nguyên Inkermann và
ở đây xác chết nằm như ngả rã, hầu như không còn thấy chỗ đất nào trống
nữa. Khắp mặt đất bị phủ bằng những bộ quân phục màu xanh, màu đỏ,
màu trắng, những khẩu súng màu nâu, những lưỡi lê sáng loáng, những thắt
lưng da to bản, rồi ủng ... Stephanie đứng lặng đi nhìn những xác người đè

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.