BỐN MÙA YÊU - Trang 302

lên nhau, mỗi xác trong một tư thế quái đản.

Nàng không còn nhận ra cái cao nguyên quen thuộc. Bây giờ trông nó
loang lổ đủ mọi màu sắc và kéo dài đến tận chân trời. Cách một quãng lại
có một con ngựa chết hoặc nằm úp hoặc nằm ngửa, phình bụng lên. Khắp
xung quanh, không khí lặng lẽ, im lìm. Chỉ lác đác có những bóng người
hoặc bò hoặc đi ngật ngưỡng, chốc chốc lại ngã khuỵu xuống, rồi lại cố
đứng lên đi tiếp. Họ đi ngược chiều với hai phụ nữ để đi xuống thung lũng.

Xa xa, dọc theo bức tường thành Sebastopol hiện lên những đám khói nhỏ
màu trắng đục bay lơ lửng khiến Stephanie thấy như đấy chỉ là ảo ảnh.
Nhưng chính từ những lỗ châu mai của bức tường thành kia đạn các cỡ đã
tuôn ra xối xả và giết chết tất cả những con người này.

Tiếng rên rỉ của những người chưa chết hẳn tạo thành một thứ tiếng động
khủng khiếp. Nàng thoáng nghe thấy cả những tiếng cầu kinh, những tiếng
gọi vợ, gọi con, những tiếng rên vì đau đớn và thỉnh thoảng một tiếng gào
lên đơn độc.

Tất cả những hình ảnh hiện ra trước mắt, những âm thanh vọng đến bên tai
đều như ùa vào con người nàng và Stephanie ngơ ngác: phải chăng tất cả
đều có thật?

- Không thể như thế này được! - Nàng lẩm bẩm - Tất cả chỉ là ác mộng mà
thôi. Mà tại sao? Tại sao người ta lại giết nhau như thế này? Để làm gì?

- Chiến tranh là như vậy đấy! - Pompette nói giọng bình thản, chứng tỏ bà
đã quen thuộc với cảnh tượng này.

- Vậy không có ai đến cứu những người còn thoi thóp ư?

- Có đấy - Pompette đáp rồi trỏ tay về phía sau - Kia kìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.