BỐN MÙA YÊU - Trang 323

chiến trường khi cần thiết.

- Thôi được. Bà sống tại Paris?

- Vâng.

- Vâng, thưa đại tá - một sĩ quan tùy tùng đứng sau lưng viên đại tá nhắc.

Stephanie nhắc lại:

- Vâng, thưa đại tá.

- Paris ... Paris ...

Viên đại tá đột nhiên trở nên mơ màng, cặp mắt như nhìn tận đâu xa lắc.
Ông ta xoa hai bàn tay:

- Paris! Tôi đã sống ở Paris một thời gian dài! Một thành phố tuyệt diệu!
Mọi người đều tươi vui, tận hưởng cuộc sống! Paris đúng là thần tiên! - Rồi
ông ta thở dài - Chẳng bao lâu nữa Paris cũng sẽ bị đào xới lên thành những
chiến hào ngang dọc, giống như nơi đây lúc này ... Ôi, tôi sẽ không còn
được thấy Paris của ngày hôm qua nữa ...

Stephanie ngơ ngác nhìn viên đại tá. Nàng không sao hiểu nổi, làm sao ngài
thị trưởng Haussman lại có thể sai người đào bới Paris lên thành những
chiến hào ngang dọc? Làm sao có chuyện đó được? Cuộc "trò chuyện" này
làm nàng lúng túng, không còn biết nên có thái độ như thế nào nữa.

Stephanie đinh ninh sẽ bị hỏi về số lượng sư đoàn, trung đoàn, về các cấp
tư lệnh, chỉ huy, vậy mà người ta lại gợi nàng nhớ đến những kỷ niệm về
Paris. Nàng nhìn viên đại tá và cố hiểu xem thế này nghĩa là sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.