BỐN MÙA YÊU - Trang 392

- Mai bà gỡ một viên kim cương nữa trong sợi dây chuyền đem xuống chợ
và mua tất cả những gì cần thiết để tôi tẩm bổ lại. Chuyến đi vừa rồi đạt kết
quả tốt. Tôi sẽ phải viết thư.

- Vậy thì tôi vui rồi - Pompette nói.

- Nhờ bà đấy, Pompette. Sau đó là nhờ một người nữa cũng tuyệt vời. Rồi
tôi sẽ kể cho bà nghe. Nhưng có một điều chắc chắn: René còn sống.

- Sao cô biết, Phanie?

- Bà kia đã nói - Nàng vừa nói vừa ngó vào trong hốc đá xem có thứ gì ăn
được không. Tên bà ấy là seour Blanche - Seour Blanche à? - Pompette vừa
nói vừa làm dấu thánh giá - Bà ấy là người nhà Trời đấy. Hôm bà ấy vào
thăm nguyên soái Saint Arnaud, bà ấy bảo: "Ông ta sẽ gặp hạn lớn!" và sau
đấy ngài nguyên soái đã chết.

Stephanie đột nhiên cảm thấy một niềm vui lớn lao, một niềm hạnh phúc vô
bờ. Nàng tưởng sắp phát điên và cố ghìm niềm cảm xúc dâng trào:

- Chà! Chẳng có gì để ăn hết!

- Đúng vậy, Phanie! Nào tôi có ngờ cô về hôm nay, cho ên tôi chẳng chuẩn
bị thứ gì cho cô ăn.

- Bà cho tôi một chút rượu mạnh cho ấm người lên rồi ta sang bên canteen,
ông Tuboisquoi chắc chắn sẽ đãi tôi thịt, thứ thịt hẳn hoi chừ không phải
loại vớ vẩn.

*

Hôm sau, trời mới rạng sáng, Pompette đã lên đường ra cảng Kamiesch.

Stephanie ngồi nhà, con chó Caesar nằm phủ phục dưới chân. Nàng lấy
giấy bút viết thư cho Amélie. Lá thư viết rất khó khăn, bởi nàng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.