BỐN MÙA YÊU - Trang 393

muốn để cho Amélie thương hại nàng. Stephanie không hề nhắc đến những
gian khổ ở đây, không để lộ cho bạn thấy một chút nào nỗi dằn vặt đau khổ
của nàng. Nàng viết bằng thứ ngôn ngữ bình thản, giấu biệt cả niềm khao
khát điên cuồng được gặp René.

Tuy Stephanie tin ở lời tiên đoán của seour Blanche, nàng vẫn còn ám ảnh
một nỗi nghi hoặc. Surel nói rằng seour Blanche không bao giờ đoán sai,
Pompette cũng khăng định thêm với nàng như vậy, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Bởi rất có thể seour Blanch chưa bao giờ đoán sai, nhưng trong ngàn vạn
lần cũng phải có một lần không trúng chứ? Nếu như lần này seour đoán sai
thì sao?

Suy đi tính lại, cuối cùng Stephanie chỉ viết một lá thư ngắn, trong đó nàng
kể mình đã bị quân Nga bắt làm tù binh và giam giữ ở Sebastopol suốt bốn
tháng. Bây giờ nàng thoát ra được và nàng ngạc nhiên không nhận được tin
tức gì của René và Achille. Bởi sau khi Stephanie bị mất tích thì hai người
kia vẫn có thể viết thư cho Pompette, bà đầu bếp mà Amélie có nghe nói
đến.

Sau đấy Stephanie đề nghị Amélie cho nàng biết tin tức về hai đứa con sinh
đôi của nàng, về mẹ chồng và ông cậu nàng, cùng những tin tức về gia đình
riêng của nàng. Đồng thời Stephanie đề nghị nếu tiện bạn viết thư cả cho
chị quản gia Suzane ở trang ấp nàng tại Vendée hỏi tin tức về Aimé, một tá
điền của nàng đã bị thương ngoài chiến trường Crimée.

Cuối thư, Stephanie còn nói rõ rằng những lá thư nàng mong nhất là thư
của Amélie và của René. Nàng dặn thêm bạn đừng cho ai biết hiện nàng ở
đâu và còn sống. Những lá thư tiếp sau nàng cũng sẽ viết theo tinh thần như
lá thư này, nghĩa là chỉ tạo liên lạc kín đáo giữa nàng và Amélie thôi.

Stephanie đưa lá thư cho Pompette đọc khiến bà đầu bếp nổi cơn phẫn nộ
ghê gớm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.