BỐN MÙA YÊU - Trang 426

đơn vị quân đội. 9.000 người đang có nguy cơ chết vì những bệnh đó đâu
có ngờ? Họ đâu có ngờ lại phải chôn xác nơi đất khách quê người? Làm
sao họ ngờ được trong khi các đoàn tàu thuyền đã bắt đầu chở binh lính hồi
hương và trên thực tế chiến tranh đã kết thúc, vậy mà vẫn còn 9.000 người
phải chịu chết trong tình trạng khốn khổ: Không thực phẩm, không thuốc
men!

Phanie tiếp tục công việc. nàng thấy lại được những cảnh tượng rùng rợn ở
thung lũng Dobroudja, mùi hôi hám nồng nặc của nôn mửa, mùi uế khí của
chết chóc, những tiếng rên rỉ thảm thương ... Binh lính muốn được chết tại
chỗ, trong những túp nhà gỗ nơi đóng quân, rong những hang hốc, những
trạm quân y tại đây hơn là chết trên tàu thuyền và xác bị quăng xuống Biển
Đen lạnh giá.

Trong không khí đau thương, khốn khổ, chết chóc ấy, Stephanie đã làm hết
sức mình và tỏ ra can trường vượt mức. Lúc nào nàng cũng tận tụy chăm
sóc bệnh nhân, tươi cười, dịu dàng, an ủi. Nàng đã đưa cho bác chủ canteen
phần sợi dây chuyền còn lại, cả chiếc trâm vàng cài đầu để bác đem ra chợ
đổi lấy thực phẩm về cho anh em.

Stephanie trở thành "nàng tiên phúc hậu Phanie", thành người phụ nữ nổi
tiếng khắp các đơn vị là tận tụy, yêu thương và hy sinh cho binh sĩ. Nàng
còn trở thành nhân vật huyền thoại. Người ta truyền cho nhau đủ các chiến
công anh hùng, các hành vi cao thượng và nhân hậu của nàng. Họ kể cho
nhau nghe về sự dũng cảm của nàng trong trận đánh chiếm pháo đài
Malakof, trong việc chăm sóc bệnh nhân, không hề sợ bị lây.

Phanie và con chó Caesar đã trở thành hình ảnh tiêu biểu cho tất cả những
gì đáng quý nhất ở đây.

Và bản thân nàng, trong khi tận tụy chăm sóc mọi người cũng lấy lại được
niềm hạnh phúc ... đúng ra là mới chỉ gần là niềm hạnh phúc, bởi vẫn còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.