BỐN MÙA YÊU - Trang 62

Liền sau đấy một tiếng chào khác như tiếng vọng của câu chào kia - chào
tiểu thư Boisnaudouin!

Achille đứng bên cạnh ngựa René nhìn nàng bằng cặp mắt gờm gờm giống
hệt như lúc anh ta đưa trà mời nàng và hỏi nàng hôm trước. Không phải
Achille chế giễu nàng nhưng trong giọng anh ta, Stephanie vẫn nhận thấy
có một vẻ gì đó mà nàng không sao gọi tên lên được ... Nàng đưa mắt tìm
Amélie. Cô đứng trên bậc thềm đang chờ chú rể. Stephanie đột nhiên giật
mình hoảng hốt và mặt nóng bừng. Nàng là cô gái đầu tiên dám chủ động
chạy xuống sân đón đàn ông!

May mà sự vô ý của Stephanie chưa bị phát hiện thì đám khách khứa đã ùa
cả xuống sân, chuẩn bị cuộc dạo chơi trong rừng. Tuy nhiên, Stephanie vẫn
còn băn khoăn: mọi người sẽ nghĩ gì về mình?" Vậy là một năm trời sống ở
tu viện chưa làm nàng thay đổi gì hết! Cậu Faverolle bảo nàng thay đổi
nhiều là không đúng. Nàng chỉ có vẻ đoan trang khi nàng bình tĩnh cố tình
tỏ ra như vậy. Nhưng khi tâm hồn bị xáo động và hoặc khi không tự kiểm
soát được hành động của mình thì nàng vẫn y nguyên như ngày xưa: bị
cuốn theo thích thú cá nhân và bất chấp mọi người xung quanh.

Vừa rồi nỗi khát khao được gặp René, được đến bên chàng đã làm trí óc
nàng mụ mẫm và nếu có làm gì thì chính nàng cũng không còn biết. Cảm
giác vừa rồi y hệt cảm giác hồi nhỏ, trong những lần nàng vượt khỏi sự
ngăn cấm của cha mẹ, cứ thế chạy theo anh Charles lên đồi tập chơi trận
giả. Vừa rồi cũng vậy, sợ René đi mất đã khiến trí óc nàng hoảng hốt và
cuống cuồng đi xuống giữ chàng lại. Nàng giống như vụn sắt gặp phải
thanh nam châm, không sao cưỡng lại được. Và cũng như không biết bao
nhiêu lần hồi nhỏ cứ xong việc nàng mới ân hận để rồi lần sau lại phạm
tiếp.

Nhưng Stephanie chặc lưỡi, dù sao cũng không gỡ lại được, buồn bã ân hận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.