mình đã làm sai, nếu như bạn thấy khó chịu thì đừng đọc tiếp. Còn về việc,
tại sao vì cậu ta mà tôi bị đẩy đến ngôi trường này, chương sau sẽ kể.
2. Không vì cậu ta thì tôi cũng không đến nỗi phải đợi đến năm thứ hai
mới bắt đầu tình yêu thời đại học của mình. Vậy là tình yêu thuở đại học
của tôi kém một tuổi so với người khác. Nói như vậy chắc bạn cũng hiểu.
Cũng có nghĩa là, khi học trung học tôi thích cậu ta, đến năm thứ nhất tôi
vẫn thích cậu ta, năm thứ hai thì không thích nữa. Còn tại sao lại như vậy,
chương sau sẽ rõ.
Thực ra hai lý do trên đều là tôi đang mượn cớ. Cô giáo ngữ văn nói với
chúng tôi rằng khi viết văn phải xoay quanh chủ đề, không được lệch khỏi
trung tâm. Tôi muốn viết về cậu ta nhưng lại cảm thấy nó lệch lạc với chủ
đề cuộc sống đại học này. Cho nên ở trên tôi đã nhắc đến hai lí do. Đây là
cuốn sách đầu tiên của tôi, tôi đưa cậu ta vào là để hồi tưởng về một người
mà tôi đã từng yêu sâu sắc, hồi tưởng về một người tôi thích nhưng lại
không thích tôi.
Trong cuốn Biên thành có một đoạn như sau: "Nhà thơ có thể viết một
bài thơ hay cả một tập thơ dựa trên một chuyện nhỏ, nhà điêu khắc có thể
tạc một tảng đá thành tượng người sống động như thật, hoạ sĩ lại bằng từng
nét xanh, nét hồng, nét xám vẽ ra từng bức tranh đầy màu sắc hấp dẫn, có ai
mà không muốn nhớ về một hình ảnh tươi vui hay là một cái nhíu mày ra
hiệu." Đây là câu chuyện dài đầu tiên tôi viết nên không thể không đưa cậu
ta vào. Để không quá đột ngột nên tôi đã tìm ra hai cái cớ ở trên.
Tại sao cậu ta không thích tôi? Nói rõ tại đây hình như là hơi sớm.
Nhưng tôi tin rằng, có một phần mà khi mọi người đọc đến đó nhất định
sẽ có sự phỏng đoán như thế, tôi, Dịch Phấn Hàn cũng áy náy trong lòng
lắm.