Nói đến đây, Goldstone dừng lại, nhìn về những vệt màu xanh đỏ đang
rực sáng trên bầu trời phía tây. Bất kể bức tranh anh đang vẽ đen tối thế nào,
nó dường như cũng không lay chuyển được Johnson. Anh không chắc
những điều anh nói sẽ tệ đến mức nào. Anh chỉ biết rằng chỉ năm đêm nữa
thôi, mọi việc sẽ sáng tỏ.
Sau đó, khi hai người lên chiếc máy bay phản lực Gulfstream bay về
phía bắc, tới Atlanta, Goldstone cảm thấy Johnson đã quyết tâm. Anh cứ mải
suy nghĩ về con người lão, vị Chủ tịch của RJR Nabisco, công ty công
nghiệp lớn thứ 19 ở nước Mỹ, người nắm trong tay số phận của 140.000
nhân viên, người mà các sản phẩm nổi tiếng của công ty lão - bánh quy Oreo
và Ritz, kẹo cứng Life Savers, thuốc lá Winston và Salem - đang chất đầy
trên các tủ đựng thức ăn trên khắp cả nước.
Vào lúc này, anh cũng muốn tìm thấy một mảng sáng của bức tranh, và
Goldstone lại lo lắng, lão rất tin người. Chúa ơi, lão tin rằng tất cả mọi
người đều là bạn tốt.
Và ông ấy sẽ thực hiện vụ này, vị luật sư nghĩ. Chắc chắn, ông ấy sẽ
làm.
–-
Đêm tháng Mười đó, bầu không khí ở Atlanta dịu mát và trong lành,
người ta thấy những chiếc xe Lincoln Town màu đen sang trọng bắt đầu nối
đuôi nhau, xếp hàng dài bên ngoài khách sạn Waverly.
Khách sạn Waverly nằm trong một khu tổ hợp văn phòng xanh ở ngoại
ô, rất phổ biến ở các thành phố thuộc khu vực Vành đai Mặt trời. Gắn đó là
một rạp chiếu phim đa màn hình; trung tâm mua sắm cao cấp The Galleria
với một dãy các đài phun nước, những lối đi rộng rãi, mời gọi; và nhiều tòa
nhà văn phòng cao vút, sừng sững.
Các giám đốc của tập đoàn RJR Nabisco bước ra từ những chiếc
Limousine sang trọng. Trụ sở công ty chiếm tới 11 tầng trong tòa tháp bao