BỌN RỢ RÌNH TRƯỚC CỔNG - Trang 438

“Chắc chắn ông đã nghe hầu hết những gì tôi nói trong các bài phát

biểu này,” Kravis nói. “Mà này, ngài von Arx, tôi không có nhiều điều để
nói với ngài. Ngài sẽ ra đi, hoặc là tôi đã đọc được điều đó trong bài báo,
cùng tám nhân sự hàng đầu của ngài.”

“Ồ, không,” von Arx phản đối. “Hãy đọc lại lời trích dẫn. Tôi không

phát biểu thay họ; họ phải tự đưa ra quyết định.”

“Ngài sẽ ra đi nếu tôi mua công ty này phải không?” Kravis hỏi.
“Tôi trung thành với nhóm quản lý như anh thấy đấy,” von Arx nói.

“Nhưng tôi sẽ phải đánh giá lại lập trường của mình.”

Thật hay, Kravis nghĩ, những người này nhanh chóng chuyển đổi lòng

trung thành thế sao. Rất ít người, chẳng hạn như Bob Carbonell của Del
Monte, rất dễ chịu và hơi có chút hợp tác. Còn những người khác nữa,
nhưng dường như Kravis không thể nhớ tên họ.

Ed Robinson là tệ nhất. Giám đốc Tài chính của Johnson phải là một

kho thông tin quý giá. Hiểu biết sâu sắc của ông về hoạt động ở châu Âu và
các hoạt động cấp vốn nước ngoài của công ty sẽ là vô giá.

Xuất hiện vào 5 giờ chiều thứ Ba, Robinson rõ ràng không muốn hợp

tác với Kravis. Sự thù địch tỏa ra từ người ông giống như sức nóng mùa hè
tỏa ra từ đường phố.

“Ông có muốn nghe những gì tôi cần nói không?”

“Không,” Robinson nói. “Tôi biết đủ rồi.”
Trong phòng phỏng vấn, Robinson công khai đối đầu với Kravis. Trong

hầu hết các câu hỏi, ông ta hoặc là viện cớ không biết, hoặc nói rằng sẽ tìm
câu trả lời và gửi lại sau. Raether hỏi về các công ty con cho thuê của công
ty, mà anh chỉ được biết tới sự tồn tại của chúng thông qua một lá thư tự
nguyện gửi đến cho Kravis, và đề nghị được mua nó.

“Công ty cho thuê nào?” Robinson hỏi.

Và cuộc phỏng vấn cứ tiếp diễn như vậy. Sau một loạt câu trả lời đặc

biệt mang tính thoái thác, một trong những trợ lý của Raether, Scott Stuart,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.