BỌN RỢ RÌNH TRƯỚC CỔNG - Trang 485

“Được rồi,” anh nói. Anh có thể chờ mà.
Trong số rất ít những người muốn nhanh chóng thay đổi bản thỏa thuận

đó có Jim và Linda Robinson, hai thành viên của nhóm rất quan tâm đến
mối quan hệ hài hòa với công chúng. Cả hai người đều biết khả năng thỏa
thuận sẽ bùng nổ làm bẽ mặt Johnson. Nhưng Jim Robinson, người đáng ra
phải thúc ép sự thay đổi, lại không làm gì. Kết quả là bản thỏa thuận vẫn giữ
nguyên. Nó đơn giản là đang nằm trong trạng thái như một quả bom đã hẹn
giờ. Và đến chiều thứ Sáu, nó phát nổ.

Linda Robinson nhận được một cuộc gọi. Một phóng viên kỳ cựu của

tờ New York Times tên là James Sterngold đang chuẩn bị đăng báo câu
chuyện về thỏa thuận quản lý vào hôm thứ Bảy. Từ những gì Sterngold nói
với cô, rõ ràng anh ta đã biết tất cả mọi thứ: 2 tỷ đô-la, di chuyển miễn phí,
thậm chí là sự phản đối của Salomon. Sự thôi thúc đầu tiên đến với Linda
Robinson là phải giải thích rõ ràng, và thảo luận về bản thỏa thuận một cách
cởi mở, nhưng Goldstone, người rất cảnh giác với báo giới, lại kịch liệt phản
đối điều đó. Khi cô thông báo cho chồng về cuộc gọi của Sterngold, bộ
trưởng ngoại giao của các công ty Mỹ có một phản ứng hết sức cô đọng: “Ồ,
chết tiệt.”

-

Cuối buổi chiều thứ Sáu, Peter Cohen ngồi ở ghế sau chiếc xe

limousine đang trên đường về nhà. Đó là một tuần dài bực bội, nhưng dù đã
tự mình phá vỡ các cuộc đàm phán hòa bình, anh vẫn nuôi hy vọng có thể
đưa Johnson và Kravis xích lại gần nhau. Không có sự thù hằn tồn tại vĩnh
viễn giữa hai bên, và cuộc đụng độ giữa Drexel và Salomon có vẻ quá ngớ
ngẩn để ngăn cách họ.

Khi nghe câu chuyện đáng trên tờ Times, Cohen ngay lập tức nhận ra

hậu quả. Nếu bản thỏa thuận bị rò rỉ, nó chỉ có thể đến từ một nơi. Cohen
ngay lập tức gọi cho Dick Beattie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.