BỌN RỢ RÌNH TRƯỚC CỔNG - Trang 709

Hai. Giờ đây, hơn bao giờ hết, Winston-Salem trở thành thành phố của
những triệu phú bất đắc dĩ. Dòng sông tiền đã cuốn sạch những cổ phiếu
cuối cùng của RJR. Các nhà môi giới và nhân viên ngân hàng địa phương,
những người quản lý tiền của mọi người dân đã nhận được những cuộc gọi
từ các khách hàng quẫn trí. “Tôi sẽ không bán cổ phiếu đâu,” nhiều người đã
khóc nức nở. “Cha tôi nói không bao giờ được bán cổ phiếu RJR.” Họ cứ
kiên nhẫn nói họ phải làm như vậy. Nhưng người ta nói với họ rằng thế giới
này đã thay đổi rồi.

Ngay khi tấm séc vừa đến, những kẻ lừa đảo tài chính bên ngoài thành

phố đã đến Winston-Salem để tư vấn cho người dân nơi đây về cách tốt nhất
để chi tiêu cho sự giàu có mới ập đến của họ. Trong các tờ rơi được giấu
dưới kính chắn gió trong bãi đậu xe ở Reynolds, trong các cuộc điện thoại
gây nhiều phiến phức, trong những cuộc hội thảo tại Holiday Inn, các nhà
môi giới chứng khoán đã đề nghị được giúp mọi người tái đầu tư khoản tiền
trời cho ấy vào thị trường. Thường thì họ sẽ nhận được câu hỏi đầy hoài
nghi: “Ông muốn tôi mua chứng khoán à?”

“Các vị phải hiểu một điều,” Nabby Armfield, Jr., một nhà môi giới

chứng khoán đã nghỉ hưu nói, “Reynolds không phải là một thứ cổ phiếu.
Nó là một tôn giáo.” Ngài Armfied thậm chí còn thu âm một bài hát đã trở
thành bài hát thịnh hành không chính thống thể hiện sự thất vọng của cộng
đồng. Bài hát mượn giai điệu của bài “Frosty the Snowman”, điệp khúc của
bài hát như sau:

Người tuyết F. Rossie có một giấc mơ với ba lần tỉnh giấc.
Anh lấy sữa tách kem, còn tôi đành lấy kem vậy.

Này tất cả các anh là dân mục đồng, vậy thì thỏa thuận này quá tốt rồi.
Giờ ông lấy trấu đi còn phần tôi lúa mỳ.

-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.