◐ Chương 3 ◐
Tháng ba, đêm vẫn còn dài, lúc gà trống gáy trời còn chưa sáng, Thẩm
Ly bừng tỉnh từ trong mộng, vì phát giác trên mặt đất truyền đến tiếng bước
chân nhè nhẹ, khi nàng vừa mới mở mắt thì phát hiện mình đã bị một miếng
vải che lại từ lúc nào. Nàng cả kinh, không phải nàng bị túi Càn khôn của
Ma quân nhốt lại rồi chứ!
Hoảng loạn giãy dụa một lúc, cuối cùng cái đầu cũng hít thở được không
khí bên ngoài, không có Ma quân, cũng không có truy binh đến, nàng vẫn
ngủ dưới giàn nho, vẫn trong bộ dạng gà hoang trụi lông. Trong không khí
nồng đậm hơi sương. Có âm thanh khe khẽ truyền từ sân trước đến, Thẩm
Ly phòng bị đi về phía đó.
Cửa hé mở, bên ngoài có tiếng động ồn ào, Thẩm Ly lén thò đầu qua khe
cửa nhìn ra, ánh đuốc sáng cả con hẻm, hai chiếc xe ngựa đang dừng trong
hẻm, cô nương áo vải hôm qua đang đứng cùng cha mẹ, nam đinh trong nhà
đang thả đồ đạc lên xe ngựa, Hành Vân cũng đang giúp đỡ họ, sau khi đặt
hết đồ lên, những người khác đều lục đục lên xe, chỉ có cô nương kia và mẹ
vẫn đứng bên ngoài.
“Hành Vân, cha mẹ cậu mất sớm, bao nhiêu năm nay tuy là hàng xóm,
nhưng chúng tôi cũng không giúp được gì cho cậu, bây giờ nghĩ lại thật
thấy hổ thẹn, lần này đi e là không còn gặp lại nữa, sau này cậu ngàn lần
bảo trọng nhé!”
“Đại nương yên tâm, Hành Vân biết!” Hắn cười đáp lại một câu, nữ nhân
trung niên dường như vô cùng thương cảm, thở dài một tiếng rồi lên xe. Chỉ
còn tiểu cô nương đứng đối diện với Hành Vân.
Cô nương đó cúi đầu không nói tiếng nào, ánh đuốc bập bùng chiếu rọi
đôi mắt ướt đẫm của nàng ta.
“Lúc này mà đi về phương Nam nhất định hoa đào khắp chốn.” Hành
Vân nhìn về cuối con hẻm, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, “Ta không phải là
người thích hợp.” Mấy chữ này khẽ trầm xuống, Thẩm Ly nghe xong bất