mình ở trong Tuyết Tế điện ba tháng, cuối cùng là Ma quân không chịu
được nữa mới cưỡng ép kéo nàng ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, một trận bệnh nặng liên tục bám lấy nàng, ba bốn tháng
sau khi khỏi bệnh, Thẩm Ly giống như đã nghĩ thông, lại khôi phục dáng vẻ
trước kia, nhưng Nhục Nha biết, Thẩm Ly này, lòng đã nát tan.
“Ngày mai ta sẽ không về phủ.” Thẩm Ly uống hết trà, nhẹ giọng lên
tiếng, “Chỉ chuẩn bị thức ăn cho mình ngươi là được rồi.”
Nhục Nha ngẩn ra, bỗng nhớ lại, ngày mai chẳng phải là tròn một năm
Thần quân quy thiên sao.
Nhục Nha hơi lo lắng gật đầu. Thẩm Ly liếc nhìn Nhục Nha, sau đó vò
tóc nàng ta: “Đừng lo, đã qua hết rồi. Ta biết mà.”
Mạng này là do Hành Chỉ và phụ thân nàng cùng nhặt về, cho dù nàng
không sống cho mình, cũng phải vì họ mà sống thật tốt, phải chăm sóc bản
thân, phải thương xót bản thân, nếu Hành Chỉ không có cách giúp nàng, vậy
nàng chỉ đành tự chăm lo cho chính mình.
Nhục Nha gật đầu, nhìn Thẩm Ly đi xa, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Cửa lớn của Tuyết Tế điện lại được mở. Khí lạnh bên trong ùa ra, Thẩm
Ly khẽ nhắm mắt, khí lạnh như thế này có thể khiến nàng nhớ đến Hành
Chỉ, nàng bước vào trong Tuyết Tế điện, nàng đặt thi thể của Hành Chỉ
trong phong ấn tự nhiên của trời đất này, vừa bảo vệ thi thể của hắn không
hỏng, lại không để những kẻ mưu đồ bất chính trộm mất.
“Hành Chỉ.” Nàng vạch từng tầng sương tuyết ra, ngẩng đầu nhìn lên cột
băng ở giữa, nhưng tròng mắt bỗng co lại.
Trong cột băng… không có nguời!
Thẩm Ly ngạc nhiên, nàng bước tới phía truớc, rảo quanh cột băng một
vòng cũng không thấy bóng dáng Hành Chỉ, lòng nàng hoảng hốt, nhưng lại
âm ỉ đốt lên một tia hi vọng mới, nàng siết chặt quyền ép mình bình tĩnh lại,
đúng lúc này bỗng bên ngoài Tuyết Tế điện truyền vào tiếng gọi của Nhục
Nha: “Vương gia! Vương gia!”
Thẩm Ly ra khỏi Tuyết Tế điện, thấy Nhục Nha thở dốc chạy đến trước
mặt: “Có… có… có yêu thú! Đang ở trên phố chính đó!