to lớn, nhất định không bị yêu thú ức hiếp, bởi vậy nàng cũng không trông
chừng hắn kĩ càng nữa.
Nhưng Phụng Lai vẫn thích theo sát bên cạnh Lưu Vũ, trừ khi Lưu Vũ
bảo hắn đi làm chuyện gì đó, còn ngoài ra hắn luôn ngồi bên cạnh ngẩn
ngây nhìn Lưu Vũ, không muốn đi chỗ nào khác. Lưu Vũ rất yên tâm về
hắn, xưa nay chưa từng nhìn Phụng Lai bằng ánh mắt nhìn yêu thú, nhưng
mà…
“Dù sao hắn cũng mang trong người dòng máu yêu thú, sao muội lại để
hắn chạy khắp nơi như vậy!”
Ban ngày, Lưu Vũ đang lục lọi đan dược trong phòng luyện đan, bỗng
nhiên cửa bị đẩy ra, Thẩm Mộc Nguyệt sắc mặt tức giận bước vào, nàng ta
hét lên: “Mau theo ta ra sân trước!”
“Làm sao vậy?” Thẩm Mộc Nguyệt kéo tay Lưu Vũ đi phía trước, lôi
nàng về phía cửa, thuốc Lưu Vũ đang cầm rơi đầy đất, nàng khẽ nhíu mày,
nhưng vừa bước ra cửa nàng đã ngẩn ra, sân trước lửa cháy ngút trời. Lưu
Vũ ngây người, Thẩm Mộc Nguyệt còn chưa nói, bỗng thấy Lưu Vũ lắc
người biến mất.
Đi đến sân trước, đôi mắt đen của Lưu Vũ bị lửa nhuộm đỏ rực, cây cỏ
trong nhà đều bốc cháy, có người cũng đang bị lửa thiêu, kinh hoàng lăn lộn
trên đất, người chưa bị đốt cháy trốn khắp nơi, cảnh tượng vô cùng hỗn
loạn.
Ánh mắt Lưu Vũ hoảng loạn đảo qua, trong ánh lửa trùng trùng, bỗng
thấy Phụng Lai một thân hắc y đang lặng lẽ đứng đó, trước mặt hắn có bốn
năm người bị vây trong một vòng lửa, hình như có người đã ngạt thở ngất
đi, Phụng Lai nhìn bọn họ, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, nhưng trong đáy mắt
không có chút thần tình nào, giống hệt những yêu thú khác được Lục Minh
chế tạo ra, là quái vật khát máu không có tình cảm.
“Phụng Lai” Giọng Lưu Vũ khẽ run, nàng vội vã chạy về phía trước, đưa
tay muốn bắt lấy cổ tay Phụng Lai như thường ngày, nhưng không ngờ
Phụng Lai bỗng quay đầu lại, đôi mắt đỏ tươi đáng sự nhìn vào mắt Lưu
Vũ, sát khí của ngọn lửa bỏng rát kia như kiếm đâm vào tim Lưu Vũ, Lưu
Vũ ngây người, còn chưa phản ứng được gì thì Phụng Lai bỗng đưa tay,
một ngọn lửa như lưỡi dao xoẹt qua cổ Lưu Vũ, trong tích tắc, Lưu Vũ chỉ