- Thế là chúng đã đến nơi rồi .
- Đến đâu kia ?
- Thì đến trời ấy .
Tài Khôn nhún vai:
- Em không tin. Nếu chúng đã đến nơi, hẳn những điều ước của mình phải
được thực hiện chứ!
Thường mỉm cười:
- Mơ ước của anh đã được thực hiện một phần rồi . Mẹ anh đã đỡ vất vả.
Còn em thì luôn luôn là cô bạn tốt của anh.
Tài Khôn nhướn mắt:
- Nhưng còn anh! Anh thì gặp nạn!
Thường dịu dàng đặt tay lên vai Tài Khôn, khẽ nói:
- Chúng ta mơ ước là mơ ước những điều tốt lành cho người khác, em ạ. Có
thế thì những điều ước mới bay lên trời . Chẳng phải em đã từng mơ ước
trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho những người nghèo đó sao ?
Như sực nhớ ra, Tài Khôn toét miệng cười:
- Ừ hén!
Rồi cô giật giật tay Thường:
- Vậy thì mình quay về anh ạ. Khỏi đuổi theo những quả bóng nữa .
Thường gật đầu:
- Ừ, mình về. Cũng sắp đến giờ đi bán rồi .
Nhưng đám mây lại không chịu hạ thấp xuống. Chúng cứ bay tít lên cao .
Tài Khôn hốt hoảng:
- Chết rồi ! Làm sao đây ?
Thường cũng chẳng biết làm sao . Anh lúng túng trông tới trông lui nhưng
chẳng thấy ai để cầu cứu . Trong khi đó, Nhi cứ bám lấy anh, thút thít đến
sốt ruột:
- Em phải về đi học ! Anh đưa em về với mẹ đi!
Bỗng nhiên Tài Khôn reo lên:
- Có cách về nhà rồi! Em tìm thấy rồi!
Cả Thường lẫn Nhi đều vọt miệng:
- Gì vậy ?