***
Ngày qua ngày, chớp mắt mùa đông lạnh lẽo đã qua đi, ngày dài ra và đêm
dần ngắn lại. Hoa đỗ quyên trên bệ cửa đến kỳ lớn rất nhanh, những đóa
hoa màu tím sen đang nở rộ chen chúc trong đám lá xanh um.
Doãn Hạ Mạt đến phòng làm việc của bác sỹ, Âu Thần có chuyện phải đi
không có ở đây. Trong phòng bệnh chỉ có Doãn Trừng và Trân Ân. Doãn
Trừng ngồi tựa đầu vào đầu giường, chăm chú ngắm nhìn hoa đỗ quyên
trên bệ cửa, cây bút chì trong tay nhẹ nhàng phác thảo lên quyển sách.
“Nghỉ tay chút đi, cậu đã vẽ nửa tiếng rồi đấy.”
Trân Ân rót một ly nước nóng nhẹ nhàng đặt lên đầu giường, cô đau lòng
nhìn Doãn Trừng , sắc mặt cậu tái nhợt một cách lạ thường, hơi thở rất yếu,
bàn tay yếu ớt cầm bút chì ngừng lại, nhắm mắt ngưng một lát mới có thể
tiếp tục vẽ.
“Chỉ còn chút nữa là hoàn thành rồi.”
Doãn Trừng cười và tiếp tục chăm chú vẽ. Hoa đỗ quyên nở rộ trên trang
giấy, Hạ Mạt tay cầm bình tưới nước quay đầu lại nhìn cậu mỉm cười, cây
bút chì nhẹ nhàng vẽ ra một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt Hạ Mạt.
Trân Ân sững người nhìn Doãn Trừng như muốn nói điều gì đó nhưng lại
thôi.
Mỗi khi có Hạ Mạt trong phòng bệnh, Tiểu Trừng tỏ ra vừa khỏe khoắn vừa
vui vẻ, cười nói như một đứa trẻ, nhao nhao đòi ra ngoài chơi ném tuyết,
làm như cơ thể cậu có một nguồn sức lực vô hạn. Nhưng cứ mỗi khi không
có Hạ Mạt, Doãn Trừng trở lên im lặng lạ thường, ngoài việc vẽ ra, cơ thể
ốm yếu của cậu thường chỉ bất lực nằm trên giường, dường như thiếp đi lại
như muốn hôn mê, sắc mặt xanh xao như thể mạng sống đang dần dần tan
biến.
“Tiểu Trừng…”
Trân Ân nhìn Doãn Trừng hồi lâu, nhìn gương mặt hốc hác của Doãn
Trừng trong nắng chiều, cuối cùng không nhịn được Trân Ân do dự hỏi,