BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 1019

“Có phải cậu đang giả bộ đúng không? Cậu chỉ sợ Hạ Mạt lo lắng, cho nên
trước mắt cô ấy cậu mới giả như đang rất khỏe, sức khỏe như đang đỡ hơn
rất nhiều, nhưng thật sự không phải vậy đúng không?”
“…”
Doãn Trừng ngưng bút.
“Tại sao phải làm như vậy? Mỗi ngày đều đóng kịch trước mặt Hạ Mạt sẽ
rất mệt, cậu chịu nổi sao? Tại sao không nghỉ ngơi cho khỏe, Hạ Mạt hi
vọng nhìn thấy cậu thực sự khỏe lên chứ không phải những hành động giả
như vậy đâu, mệt rồi thì phài nghỉ ngơi, không nên cứ giả bộ là đang khỏe,
như vậy chỉ làm cho cơ thể yếu thêm thôi.”
Doãn Trừng nhìn nụ cười của Hạ Mạt trên cuốn tập phác thảo, hạ giọng
nói:
“Nhưng đây là niềm vui sau cùng em lưu lại cho chị ấy.”
“Cậu đang nói nhảm gì đó?!” Trân Ân hoảng hốt nói.
“Bệnh của em không thể chữa khỏi được, khi còn sống được ngày nào, em
sẽ cố gắng làm cho chị ấy vui, không vì chuyện của em mà u sầu”. Doãn
Trừng cười nói.
“Nói năng nhảm nhí, tại sao lại nói những lời đáng sợ như thế!”
Người Trân Ân run lên, nỗi sợ hãi bao trùm khắp người, trong lòng Trân
Ân vô cùng hoang mang!
“Sao cậu lại có thể chết được! Không phải mỗi ngày cậu đều nói là cậu cảm
thấy mình ngày càng khỏe lên hay sao?! Cậu nói mình mập lên, cậu cảm
thấy có thể ra ngoài chơi ném tuyết, cậu chẳng phải đã nói rằng sau khi
khỏe lại sẽ cùng nhau chơi đắp người tuyết?! Sao tự nhiên lại nói thế?!”
Tiếng nói của Trân Ân đột nhiên nghẹn lại, cô cuống quýt lắc đầu, nước
mắt rơi lã chã, trong đầu trống rống nói, “Không được, cậu sai rồi, nhất
định là cậu sai rồi, cậu sẽ không chết, cậu sẽ khỏe lên thôi, sẽ được xuất
viện sớm thôi mà….”
Ngoài cửa là một màu tuyết trắng xóa.
Hoa đỗ quyên trên bệ cửa cũng đua nhau nở rực.
“Xin lỗi, hãy quên những điều em vừa nói đi.” Trong tiếng nói của Doãn
Trừng đượm chút chua xót, rồi cậu nhẹ nhàng mỉm cười nói, “Chị Trân Ân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.