BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 103

Mạt, cắn răng chịu đau từ từ đứng lên, đi hơi khập khiễng, máu từ đầu gối
càng lúc càng chảy nhiều, từng giọt từng giọt rớt trên mặt đất.
“Phải xuống phòng y tế”.
Hạ Mạt chau mày nhìn vết thương của Thục Nhi nói.
Trân Ân cũng nhìn thấy vết thương trên đầu gối Đào Thục Nhi, cô sợ há
hốc mồm, mặt lại trắng bệch, chân tay lúng túng, vụng về nói: “Xin lỗi!
Xin lỗi! Mình sẽ bồi thường tiền thuốc men cho bạn! Tất cả do lỗi mình
không cẩn thận đụng vào bạn! Váy của bạn mình cũng sẽ giặt sạch! Xin
lỗi…”
Đào Thục Nhi ngượng ngùng xấu hổ, “Không cần đâu, chúng mình là bạn
học”.
“Nhưng…”
Thật không tiện, cho mình gọi điện thoạt trước đã”, Đào Thục Nhi khiêm
nhường nói, rút điện thoại bấm số nói nhỏ gì đó.
Tủ đựng đồ trong lớp thường để thuốc men cấp cứu, Hạ Mạt lấy I-ốt, cồn
và bông gạc trong đó ra. Hạ Mạt quay lại, quỳ xuống trước Đào Thục Nhi
nhìn vết thương trên đầu gối cô, hỏi: “Cậu cần phải rửa vết thương, nếu
không có thể sẽ bị nhiễm trùng mưng mủ. Hôm nay cậu có phải biểu diễn
không? I-ốt diệt trùng mạnh hơn nhưng màu đậm nhìn thấy ngay, cồn sát
trùng không bằng nhưng lại không có màu”.
“Không cần đâu…”
“Cồn hay I-ốt?”
Hạ Mạt vẫn cứ nhìn Thục Nhi không thèm để ý cô bạn đang cự tuyệt, nói
giọng kiên quyết khiến Đào Thục Nhi tự dưng đớ người.
“… Cồn”.
“Được”.
Miếng gạc thấm đẫm cồn nhẹ nhàng áp vào vết thương, Hạ Mạt cần thận
từng ly từng tí lau rửa vết thương trên đầu gối, máu cũng cầm dần. Hạ Mạt
lấy miếng gạc ra, đứng dậy cười với Đào Thục Nhi, “Ổn rồi đó. Nhưng nếu
bị mưng mủ nhất định phải đi bệnh viện đấy nhé”.
“Cảm ơn”.
Đào Thục Nhi gật đầu cảm kích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.