BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 184

Cô ta là kim cương hoàn mỹ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.


Sâu khấu màu đỏ rực, quả đèn cầu điên cuồng xoay tròn tung ra những tia
sáng bảy màu chói lóa mắt. Mẹ mặc chiếc váy dài ngực khoét sâu màu đỏ,
bộ ngực trắng nõn như chỉ chực nhảy ra ngoài. Mẹ vừa hát vừa nhảy. Mẹ
say, bước nhảy càng hoang dại, hai má mẹ đỏ rực, trong đôi mắt như có hai
ngọn lửa cháy rực.
Mẹ hát khàn cả tiếng đứt cả hơi.
Cổ họng gần như tắc nghẹn.
Hồi đó Hạ Mạt tuy còn rất nhỏ, nhưng vẫn biết được từ lúc chú đó bỏ đi,
mẹ liền trở nên buồn bã, không còn vui vẻ nữa. Hạ Mạt bé nhỏ không biết
phải làm thế nào để thành bạn nhảy của mẹ, đã được nghe mẹ hát bài hát
này rất nhiều lần, thế là cô bé bắt đầu cùng mẹ hát. Trong một góc sân
khấu, cô bé cầm chiếc micro, hát cùng mẹ theo tiết tấu điệu nhạc: Kim
cương… kim cương… hạt cát…
Mẹ càng hát càng cuồng điên.
Giọng hát cao dường như có thể làm trần nhà sụp đổ vỡ vụn, tất cả mọi
người dưới sân khấu đều chấn động kinh ngạc hãi hùng nhìn mẹ.
Mẹ hát mãi hát mãi, đột nhiên mẹ khóc, tiếng hát không còn, mẹ đau đớn
khóc, ban nhạc sợ quá không biết phải làm sao. Mẹ khóc một hồi, lại lau
khô nước mắt, lại tiếp tục hát, mẹ nhảy múa như điên dại, bước nhảy đã
không còn theo đúng luật nhịp, giống như là đang lắc lư điên khùng cuồng
dại.

Thiếp biết chàng yêu cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.