Phòng trà ồn ào nào động, mẹ nằm đó bất động.
Hạ Mạt bé nhỏ bị chặt mồm, bên tai vang động một tiếng “rầm”, rồi cô bé
chẳng còn nghe thấy được bất kỳ tiếng động nào khác nữa, chỉ còn tiếng
“khèn khẹt” tắc nghẽn trong cổ họng mình, như thể âm thanh đáng sợ đó từ
trong chính người mình nổ ra. Thế giới yêu lặng không một âm thanh, chỉ
có máu đang từ miệng từ mũi mẹ trào ra. Hạ Mạt bé nhỏ đứng ben mép sân
khấu run bần bật, cô bé thì sợ hãi mà mẹ cứ nằm đó, máy chảy, cô bé phải
nói với ai đó, cô bé rất sợ. Hạ Mạt bé nhỏ run bần bật đứng đó, đôi chân
nhỏ bé, chỉ cần bước thêm một chút nữa lên phía sân khấu là sẽ ngã xuống
bên cạnh mẹ mà chết…
Sâu khấu màu da cam trống vắng.
Hàng mi Doãn Hạ Mạt bắt đầu run run, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch, cổ
họng khô khốc từ từ thít lại. Nắng mùa hè chói chang khốc liệt chiếc trên
người cô, cái lạnh thấu xương. Bên tai cô sau tiếng “rầm” ập đến, tất cả trở
nên yên lặng, triệt để yên lặng.
Sao cô không nghe được gì nữa vậy.
Không nghe thấy được tiếng nhạc.
Cũng không nghe thấy được tiếng hát của mình.
Cô như thể bị sét đánh!
Trong chiếc Bentley dài màu đen.
Trên quảng trường ồn ào náo động, giữa đám đông người người rầm rầm
qua lại, trong đám đông hàng ngàn người, từ cửa sổ xe, lần đầu tiên ánh
mắt anh nhìn thấy cô gái đó, dường như tất cả ánh mặt trời trên thế gian
này đang tập trung chiếu trên người cô và mọi vật khác đều trở nên mờ
nhạt. Ánh mặt trời trên người cô gái đó quá mãnh liệt, trong phút giây
khiến Âu Thần chói mắt không nhìn thấy gì; cô đứng trong quầng sáng chói
lòa ấy khiến tất cả những gì thuộc về anh trên thế gian này đều biến mất…
Sân khấu đằng xa kia.
Cô gái mặc chiếc váy màu xanh như màu biển đó.
Dưới ánh mặt trời, cô gái có mái tóc dày như rong biển, gương mặt trắng
bệnh, bộ dạng mất hồn giống như nàng tiên cá nhỏ bé trước lúc bị biến hóa
huyền ảo tan ra thành bong bóng.