BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 185

Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn dại khờ yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta


Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại


Trong bóng tối phòng trà mờ ảo, tiếng mẹ hát khàn khàn không còn hơi,
nước mắt lấm lem son phấn trên mặt. Hạ Mạt bé nhỏ bỗng nhiên có một nỗi
sợ hãi không hiểu là gì buộc cô bé muốn giữa lấy mẽ để mẹ không phải đau
thương vì chú đó nữa. Còn có con, còn có Tiểu Trừng, con và Tiểu Trừng
rất yêu mẹ. Con sẽ giúp mẹ tìm được chú đó, con xin thề, con sẽ tìm được!
Mẹ nhảy trong hoảng loạn.
Vừa nhảy vừa hát.
Bỗng dưng mẹ xoay người, đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn cô bé con đứng sau
lưng, nhưng lại như không nhìn, đôi mắt đờ đẫn như đang tìm cái gì đó, rồi,
sự tuyệt vọng tràn đầy trong đôi mắt đờ đẫn ấy, rồi mẹ thẳng đuỗi người,
mặt ngửa lên nhìn trần nhà, mẹ ngã nhào xuống.

Tại sao cô ta là kim cương vô giá
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.


Phòng trà, tiếng hét ré lên, quả cầu bảy sắc xoay điên cuồng, Hạ Mạt bé
nhỏ run rấy đứng trên sân khấu, mẹ từ sân khấu ngã nhào xuống dưới.
Gương mặt mẹ trắng bệch, máu từ miệng từ mũi mẹ trào ra, hai chân giống
như một con rối bị vặn khúc kỳ dị.
Hạ Mạt bé nhỏ sợ hãi nhìn mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.