BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 188

Mạt trong tập hồ sơ.
Trên sân khấu trống vắng.
Doãn Hạ Mạt hít thở thật sâu.
Cô mở to mắt.
Khán giả phía dưới sân khấu gần như đã bỏ đi hết, Khả Hân không biết
phải làm thế nào, trên sâu khấu màu phấn hồng phía đối diện bên kia, Đới
Tây đã bắt đầu hát bài thứ hai.
Lại không được ròi. Cuối cùng lại hỏng rồi.
Hạ Mạt cười nhạt, cô đã nghĩ là mình có thể chiến thắng được những đau
buồn đen tối ngày xưa. Những năm qua cô đã trải qua quá nhiều đau khổ,
còn cái gì đen tối mà cô chưa gặp phải. Vẫn biết rằng kiên cường thì không
còn gì phải sợ, kết quả, cô vẫn là con bé bảy tuổi nhỏ bé năm nào.
Cánh tay cầm micro buông xuống.
Cô chuẩn bị rời sân khấu. Âm u nhìn bóng mình nghiêng nghiêng đổ dài
trên sân khấu, tuy là lúc đầu ước ao trở thành ca sĩ không quá mãnh liệt,
nhưng khoảnh khắc này đúng là phải từ bỏ, tự nhiên cô cảm thấy có cái gì
đó đáng mất dần đi, lạnh buốt.
“A…”
“A…”
Quảng trường Cầu Vồng rầm rầm dậy sóng. Người người qua lại, xe cộ
chen chúc nối đuôi nhau trên quảng trường Cầu Vồng. Vô số bong bóng
bay nhảy múa lượn, vô số hàng quán, tủ kính trưng bày nhấp nháy đén trên
quảng trường Cầu Vồng…
Vô số những hưng phấn.
Tiếng thét.
Tiếng gào.
Như nước thủy triều dâng.
Từ sau hướng tới trước.
Đột ngột ập tới.
Mãnh liệt trỗi dậy.
Tiếng kêu giống như gió lốc cuốn đầy hưng phần khiến người ta choáng
váng, giống như tia chớp xuất hiện đột ngột, giống như không khí dần lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.