BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 209

bóng tối, khán giả dưới sân khấu như những con mãnh thú ăn thịt đáng gầm
rú, biến ảo muôn hình vạn trạng, đang phóng về những thân hình to bè nhảy
từng bước, từng bước hướng về phía cô.
Hình như có tiếng người nói.
Cô nghe không rõ.
Bên tai có tiếng ầm ầm rung chuyển.
Những ngón tay Lạc Hi buông mạnh hơn trên phím đàn, âm thanh đột ngột
mạnh mẽ hơn, tiếng Lạc Hi trong tiếng đàn vang lên đặc biệt rõ ràng.
“Hạ Mạt, nhìn anh này”.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Tiếng piano xoay vần trong không gian nhà hát trống vắng.
“Dưới sân khấu chẳng qua là những hàng ghế trống không, chỉ có anh, chỉ
có anh là khán giả của em thôi”. Lạc Hi bình tĩnh nhìn cô, “Tiếng hát là hát
cho em, là hát cho anh, cho khán giả của em, chứ không phải hát cho nỗi sợ
hãi và những chỗ ngồi trống không. Vì thế, nếu như em muốn nhìn thấy cái
gì thì em cứ nhìn vào anh đây này”.
Nụ cười của anh tĩnh lặng mà phiêu du, đôi mắt đen mã não rực sáng, đôi
môi đẹp tựa hoa anh đào. Giống như năm năm trước trong cái đêm uống
say đó, ánh sao nhạt nhòa, sương đêm mờ ảo, cây anh đào tuyệt đẹp. Không
có phân ly, không có ưu sầu, không có sợ hãi, tất cả tất cả đẹp như một giấc
mơ.

Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.


Chàng mua kim cương vì cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.