BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 210

Rèm cửa sổ nhung màu boóc đô khiến nhà hát tối om, Lạc Hi đệm đàn
piano, những ngón tay thon dài không ngừng lướt trên phím đàn trắng đen,
lần lượt lặp đi lặp lại giai điệu bài hát. Trên sân khấu, trong ánh đèn sáng
trắng Hạ Mạt hát đi hát lại lời bài hát. Cô chăm chú nhìn anh, anh mỉm cười
với cô nụ cười đó như làn sương mờ nhạt, ấm áp, bao phủ dày đặc trong
không gian khiến tất cả mọi cái đều trở nên bình tĩnh, thân thương.

Ai ai cũng đều yêu cô ta
Cô ta là kim cương vô giá
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.


Trong bóng tối, cửa phụ nhà hát nhè nhẹ hé mở, một bóng người bước vào.
Bóng người đó từ đằng sau đi thẳng lên hàng ghế khán giả đầu tiên rồi ngồi
xuống chiếc ghế chính giữa.
Doãn Hạ Mạt đã nhìn thấy bóng người đó.
Phan Nam đang ngồi trên chiếc ghế ấy cười vẫy tay với cô, dấu tay ra ý
muốn nói: “Cừ lắm”. Rồi Phan Nam chống cằm lặng yên nghe Hạ Mạt hát.
Lạc Hi cũng vừa hát vừa nhìn Hạ Mạt đằm thắm, tới khi ánh mắt của Hạ
Mạt chuyển từ chỗ Phan Nam quay lại, anh mỉm cười với cô, hình như
không chút một mỏi, không để ý cô còn đang hát hay không, ngón tay lướt
trên những phím đàn từng nốt, từng nốt âm luật bài Kim cương.
Nhìn ánh mắt Lạc Hi.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt bình tĩnh trở lại.

Thiếp biết chàng yêu cô ta
Yêu cô ta như yêu kim cương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.