công khai ầm ĩ để trả thù mình đã khiến cô ta mang tai tiếng”.
“Không có chuyện bắt cóc”, Doãn Hạ Mạt điềm tĩnh nói.
Đào Thục Nhi rùng mình, “Cái gì?”
“Nếu thực sự không có chuyện bắt cóc xảy ra, những bức ảnh đoc chẳng
qua chỉ là cậu tình cờ nói chuyện với hai người đàn ông đó, có thể là hỏi
đường, có thể là fan hâm mộ, ở đâu ra có tin không hay”. Giọng Hạ Mạt
thật trong như chẳng có chuyện gì, và như thế không có gì cần phải lo lắng
với những chuyện đã xảy ra.
Bất giác ánh mắt Đào Thục Nhi sáng trở lại.
Hạ Mạt đứng dậy: “Mình về đây. Cậu nhớ uống thuốc, sáng mai mà còn sốt
thì phải đi khám bác sĩ đấy nhé”. Nói đoạn, cô cười với Đào Thục Nhi rồi
chuẩn bị ra về.
“Hạ Mạt…”
Đào Thục Nhi nghẹn ngào: “Tại sao… không nhân cơ hội này đánh gục
mình…”
Hạ Mạt tắt nụ cười, “Sao mình lại phải đánh gục cậu chứ? Trên con đường
thành công gặp thiếu gì người phải cạnh tranh, nếu chỉ bằng cách hủy diệt
người khác mới có chiến thắng, sẽ tiêu hao tinh lực thảm hại mà có khi
chưa chắc đã đạt được sở nguyện. Tại sao không nâng cao năng lực bản
thân? Có như vậy chiến thắng mới thêm nhiều ý nghĩa”.
Hạ Mạt nhìn Đào Thục Nhi vài giây, “Và còn hơn nữa… cậu là bạn của
mình”.
Hạ Mạt mỉm cười, “Cậu nhớ hôm đó không? Trân Ân sơ ý đụng ngã cậu
trong lớp học, đầu gối cậu chảy máu, nhưng cậu không để bụng, lại còn an
ủi Trân Ân nói không việc gì”.
Đào Thục Nhi nhớ lại, gương mặt cũng nở một nụ cười, chuyện xảy ra đã
khá lâu. Nhớ đến đây, đôi mắt trong veo của Thục Nhi lại ảm đạm u ám.
***