“Quảng cáo của công ty Lỗi Âu bị tôi lấy đi, trong lòng tôi cũng cảm thấy
áy náy day dứt vì đã có lỗi với cô, vì thế ngay từ đầu, khi được Âu Thần chỉ
định là gương mặt đại diện, tôi đã kiên quyết yêu cầu cùng thử vai diễn, có
như thế mọi người mới cùng cạnh tranh công bằng. Tuy là có day dứt vì đã
cuỗm mất cơ hội thực ra có thể thuộc về cô, nhưng, tôi sẽ không bao giờ
phải xin lỗi cô”.
Phòng thuê bao trong trung tâm đài KTV.
Trên chiếc sofa đỏ, Doãn Hạ Mạt và Đào Thục Nhi cùng nhìn nhau chăm
chú, ánh mắt thù hận dần dần chuyển sang trầm tư.
Ti vi đang chiếu phim hoạt hình.
Chiếc micro bị bỏ quên nằm một bên.
Có tiếng gõ cửa.
Hạ Mạt đứng lên mở của, là người phục vụ hồi nãy đi mua thuốc đã quay
lại, Hạ Mạt nhận thuốc và cốc nước ấm. Quay lại chỗ sofa thấy Đào Thục
Nhi mặt mày trắng bệch tay đang cầm chai rượu trên chiếc bàn nhỏ. Doãn
Hạ Mạt giựt chai rượu để ra xa, đặt cốc nước ấm vào thuốc trước mặt Đào
Thục Nhi.
“Cậu bệnh rồi đó, không được uống rượu”.
Đào Thục Nhi nhìn Hạ Mạt bằng ánh mắt kỳ dị, “Cô lo cho tôi làm gì, tôi
và cô đâu còn can hệ!
“Chuyện đó do cậu quyết định”, Doãn Hạ Mạt mỉm cười nói, “Nếu là bạn,
mình sẽ quên chuyện bắt cóc; nếu là thù, hoặc giả sau này còn dở trò bẩn
thỉu chơi nhau thì đừng có trách mình không nể tình cũ”.
“Cô đang uy hiếp tôi?”, Đào Thục Nhi giọng căm hận.
“Đúng”, Hạ Mạt dửng dưng cười. Cô đâu có muốn kết thù với Đào Thục
Nhi, nhưng nếu buộc phải thành kẻ thù thì cô cũng đâu có sợ.
Đào Thục Nhi nhìn Doãn Hạ Mạt.
Đột nhiên.
Đào Thục Nhi gượng cười tê tái, người dựa vài ghế sofa không còn chút
sức lực, mặt mày trắng bệch, hai mắt trũng sâu đen ngòm.
“Cứ cho là cậu bỏ qua tất cả, Vi An cũng sẽ không buông tha mình, cô ta
hận mình như mình hận cô ta. Vi An nhất định sẽ đưa những bức ảnh này ra