“Em có thể đi được rồi đấy.”
Doãn Hạ Mạt dửng dưng nói. Cô ghét những người làm phiền cô. Có người
cố gắng xoa dịu vết thương, nhưng lại có kẻ như muốn lần nữa kéo vết
thương toác ra thêm khiến máu me càng đầm đìa. Cho dù những phiền
nhiễu đó là sự chế giễu hay sự cảm thông, cho dù vết thương sẽ thêm rữa
nát thì đó là việc của riêng cô, chẳng liên quan đến người khác.
“Chà, chị thú vị thật đấy!” Cô gái hiếu kỳ tay chống cằm nhìn Hạ Mạt đánh
giá. “Rõ ràng yếu ớt là vậy mà cứ muốn tỏ ra kiên cương, lạnh lùng khắc
nghiệt. Kiên cường quá sẽ chịu thiệt đó, chị không biết sao? Lúc nãy An
Bân Ni đánh chị, nếu như chị thể hiện mềm yếu một chút, bật khóc, thì tất
cả mọi người sẽ rất cảm thông với chị, sẽ nghĩ rằng An Bân Ni rất ghét chị
và ăn hiếp chị thái quá. Chị khờ thật đấy.”
Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại.
“Em nói không đúng sao? Sao chị lại không nói?” Cô gái như cục kẹo dẻo
cứ quấn lấy cô. “Nói chuyện đi, nói chuyện đi, làm ơn đi mà...”
“Nếu là như vậy, sẽ sinh ra tính ỷ lại.” Giữa cầu thang, giọng nói của cô
thật lạnh lùng, lãnh đạm. “Quen mềm yếu khiến trái tim cũng sẽ dần trở
nên mềm yếu. Quen dựa dẫm ỷ lại sẽ dần dần quên mất cách dựa vào chính
bản thân mình như thế nào. Một khi nước mắt mất hiệu lực, một khi rơi vào
tình huống cô lập không có cứu viện, nếu như đã là kẻ mềm yếu, sao còn
khả năng bảo vệ được bản thân và những người thân bên cạnh?”
Cô gái xinh xắn duyên dáng ngẩn ngơ hồi lâu.
Lát sau, cô gái đó ngơ ngác nói: “Nhưng mà, chị không đau sao? Không
mệt sao? Không khó chịu sao?”
Doãn Hạ Mạt đứng dậy trên bậc thang, thời gian nghỉ giải lao có lẽ cũng đã
sắp hết, cô đi về phía cửa cầu thang.
“Đã quen rồi, quên những điều đó đi.”
Trong khoảng không, Doãn Hạ Mạt để lại một câu nói lạnh lùng lãnh đạm
như mặt trời ngày đông, sau đó bóng dáng cô mất dần sau cánh cửa cầu
thang.
“Đúng là đồ ngu ngốc! Quá kiên cường sẽ làm cho người ta có cảm giác
mình là kẻ máu lạnh mà thôi.” Cô gái xinh xắn duyên dáng thờ thẫn nhìn