theo bóng dáng Doãn Hạ Mạt đang khuất dần, sau đó lại mỉm cười, “Nhưng
mà, chị ấy cũng là người đáng yêu đấy chứ!”.
***
Thời gian nghỉ giải lao đã hết.
Tất cả nhân viên đoàn làm phim đều đã trở lại trường quay, chị Tinh khó
khăn lắm mới trang điểm lại được gương mặt cho Doãn Hạ Mạt. Má bên
trái cô chồng chất những dấu tay đỏ thảm hại, rất khó che được bằng phấn.
Phấn quết qua chỗ vết thương, Doãn Hạ Mạt đau hít hơi khe khẽ, lập tức
chị Tinh căng người dừng lại.
“Đau không?” Chị Tinh quan tâm hỏi.
“Không sao.”
Doãn Hạ Mạt khẽ nói. Thấy nhân viên phụ trách ánh sáng và người quay
phim đều chuẩn bị xong, An Bân Ni cũng đã trở về vị trí, Doãn Hạ Mạt
cảm ơn chị Tinh rồi đi thẳng vào giữa trường quay.
Ánh sáng đèn cường độ mạnh rọi vào người hai cô gái.
An Bân Ni liếc Doãn Hạ Mạt, ánh mắt quét một lượt lên gương mặt sưng
đỏ, lạnh lùng nói: “Mặt làm sao mà sưng vù như thế kia? Cô có tinh thần
tôn trọng nghề nghiệp không đấy, cái mặt như vậy làm sao có thể lên ống
kính quay được chứ, khán giả sẽ cho là gặp ma mất thôi”.
Doãn Hạ Mạt nhìn lại An Bân Ni, lãnh đạm nói:
“Nếu tiền bối An Bân Ni có tinh thần tôn trọng nghề nghiệp, sẽ không diễn
sai mười mấy lần, mặt của tôi sẽ không đến nỗi phải sưng như vậy.”
An Bân Ni cứng đơ người, thấy mọi người xung quanh khẽ trộm cười, An
Bân Ni âm thầm nghiến răng, đáy mắt vụt qua tia sáng lạnh.
“Mọi người chuẩn bị!”
Đạo diễn Từ quát lớn, đang tính vung cánh tay lên đột ngột ngưng lại, ông
la to về phía giữa trường quay:
“An Bân Ni, điều chỉnh lại trạng thái tốt chưa đấy?”