Cô trầm lặng chăm chú nhìn Âu Thần kiêu ngạo, lạnh lùng đang nhìn phía
trước.
Ánh nắng lành lạnh bao trùm lên người anh, xa lánh và lạnh giá, hình như
anh không hề có chút tâm tư tình cảm nào, đôi mắt lãnh đạm như hồ nước
sâu đóng băng vào mùa đông.
Đối với anh mà nói, có lẽ cô chỉ là một con kiến nhỏ...
Anh chỉ cần đưa một ngón tay ra là có thể nghiến cô nát bét, có thể hủy
hoại mọi sự cố gắng của cô trước đây.
Khi Âu Thần lén nhìn Hạ Mạt, ánh mắt cô đã nhìn đi chỗ khác, cô đang
hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên mái tóc dài của cô phản chiếu
những quầng sáng dịu dàng choáng váng, cô như bị ánh sáng bao vây, thứ
ánh sáng chói lòa chao liệng. Có vẻ như cô đang suy tư điều gì đó, nét mặt
thoáng chút đau thương, lặng lẽ nhưng khóe môi lại như có nụ cười “chẳng
có gì phải quan trọng”.
Là số mệnh ư…
Dù có bị cô làm tổn thương, đau khổ đến rớm máu nhưng anh vẫn không
sao quên được cô, thậm chí không sao trả thù nổi, không thể rời xa cô…
Khi thấy cô đau khổ, trái tim anh còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Khi
không còn cách nào để được nhìn thấy cô, trái tim anh biến thành một ngôi
mộ hoang vu và lạnh lẽo…
Có lẽ…
Là số mệnh ư…
Thời gian chầm chậm trôi.
Nghi thức giao nhận đã kết thúc, dưới sự giới thiệu của Thái Ni, các lãnh
đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh tham quan phòng thanh nhạc,
phòng luyện tập, phòng làm việc, v.v… Chức vụ của Thái Ni không thay
đổi, vẫn là giám đốc truyền thông, có thể nhìn thấy nét mặt vui vẻ của anh
ấy, được làm việc dưới trướng cùa Công ty Âu Hoa Thịnh có nghĩa sau này
cơ hội thăng tiến của anh càng lớn.
Thái Ni nhiệt tình giới thiệu tình hình hoạt động của công ty cũ.
Âu Thần trầm ngâm lắng nghe, lãnh đạo của Công ty Âu Hoa Thịnh lễ
phép gật đầu cười.