BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 479

nhìn thấy sợi ren lụa màu xanh ở cổ tay Âu Thần đột ngột tung bay.
Bước chân trở về với sự lạnh lùng.
Rời khỏi chỗ cô đứng.
Doãn Hạ Mạt từ từ nhẹ người, sợi ren lụa màu xanh vẫn tung bay như đang
kêu gào, cô thất thần nhìn nó.
Trong gió chiều.
Sợi ren lụa màu xanh run rẩy bay trên cổ tay Âu Thần! Sau đó, vốn sợi ren
được cuốn ở cổ tay nhưng lại tuột ra tung bay, tung bay trong không
trung…
Sợi ren lụa xinh đẹp…
Lặng lẽ không một âm thanh…
Từ cổ tay Âu Thần nhẹ nhàng bay trong không trung…
Gió nhè nhẹ…
Ráng chiều xuyên qua những đường nét hoa văn của sợi ren lụa màu xanh
của sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp, màu đỏ nhạt của ráng chiều, màu xanh
của sợi ren lụa, ánh sáng đỏ chuyển động uyển chuyển qua những khe hở
trên sợi ren đẹp đến không tưởng, như trong truyện cố tích và cũng đẹp
mềm mại, yếu ớt như bong bóng.
Trong khoảnh khắc đó thời gian như ngưng đọng.
Mọi người trong đại sảnh bất giác đưa mắt nhìn theo sợi ren lụa màu xanh
đang bay trong không trung, sợi ren lụa màu xanh uyển chuyển uốn lượn,
đẹp đẽ, như đột nhiên rơi vào giấc mộng khó mà tỉnh lại, sợi ren lụa màu
xanh tung bay như có ma lực khiến người ta nghẹt thở.
Âu Thần dừng bước.
Nhíu mày nhìn theo sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung đó.
Thái Ni nhảy về phía trước một bước định chụp sợi ren lại, song Âu Thần
lại đưa tay ra ngăn anh ta.
“Thiếu gia?”
Thái Ni lên tiếng nghi hoặc.
Âu Thần lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào sợi ren lụa màu xanh
đang bay trong không trung. Sợi ren bay mà chẳng có phương hướng, nó
cũng lạc lõng như linh hồn đã bị mất của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.