Âu Thần chuyển ánh mắt.
Cô đang nhìn sợi ren lụa màu xanh đó bay trong không trung.
Thật lâu.
Sợi ren lụa màu xanh bay chầm chậm.
Nhẹ nhàng…
Lượn xuống…
Bay tới trước mắt Doãn Hạ Mạt, nó nhẹ nhàng lượn xuống, theo bản năng,
Hạ Mạt đưa ta ra, những ngón tay trắng ngần, khi sợi ren bay qua mặt Hạ
Mạt, cô nhẹ nhàng bắt lấy…
Âu Thần đột nhiên có cảm giác cái gì đó trong lồng ngực cũng đang bị bàn
tay đó nắm chặt…
Rõ ràng bàn tay không dùng chút sức lực nào, nhưng lại tóm rất chặt.
Xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa kinh ngạc.
Khoảnh khắc sợi ren lụa màu xanh đỏ rơi vào tay Doãn Hạ Mạt, cô như thể
nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích, ánh mắt của tất cả mọi người đều trùm
lên cô.
Tiếng xuýt xoa xung quanh dâng cao đột ngột khiến Doãn Hạ Mạt kinh
ngạc sực tỉnh, cô ngơ ngẩn nhìn sợi ren lụa màu xanh trong tay, không hiểu
tại sao nó lại rơi vào tay mình. Vừa mới thoáng đây, Hạ Mạt đột nhiên như
rơi vào giấc mộng, tới khi tỉnh lại, sợi ren đã nằm trong tay cô.
Bất giác cô ngước mắt lên.
Âu Thần từ xa đang nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt của anh lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng lại mang chút
ánh sáng u uất trong đáy mắt.
Âu Thần lại đi đến trước mặt cô.
Cô nhẹ nhàng đưa sợi ren lụa màu xanh ra.
Âu Thần không đón nhận.
Mà đưa tay về phía cô, lạnh lùng ra lệnh:
“Buộc nó lại.”
Khẩu khí đó, như thể anh là chủ nhân cao quý còn cô chỉ là một tì nữ hèn
mọn. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau cảm thấy khó xử, nhưng lệnh của
Thiếu gia xưa nay đâu ai dám cãi lại, đặc biệt lúc này đây đang là thời khắc