trong mộng cảnh khiến cô mất hết lý trí, lại một cơn đau trong lồng ngực,
luồng khí tanh tanh của máu dính trong miệng!
“Cô la gì đó! Thiếu gia cần được yên tĩnh!”
Thẩm quản gia đứng bên giường bệnh của Âu Thần, nén sự giận dữ, hạ
giọng nói.
Yên tĩnh?...
Âm thanh ồn ào, dữ dội trong tai, Doãn Hạ Mạt bị câu nói này thức tỉnh
kéo ra khỏi thần trí đau khổ dữ dội, cô dần dần cảm giác những ngón tay
Âu Thần đang nắm lấy tay cô có lực cực lớn, ngực của Âu Thần vẫn khẽ
nhấp nhô.
Cô miễn cưỡng nuốt mùi máu trong miệng xuống, run rẩy hỏi:
“Anh ấy… vẫn sống?”
“Đương nhiên!”
Khi Thiếu gia cứu cô ngay trước mũi chiếc xe đang lao như bay tới, Thiếu
gia đã dùng thân thể mình để bảo vệ cô nhưng chính Thiếu gia lại bị chiếc
xe đụng phải làm bị thương đến hôn mê, bi kịch năm năm trước một lần
nữa dường như đang diễn lại trước mắt ông. Nếu như Thiếu gia có mệnh hệ
gì, ông nhất định không tha cho Doãn Hạ Mạt! Thẩm quản gia nghĩ mà tức
giận.
Cô ấy là cái bóng đè của Thiếu gia.
Cô ấy là lời nguyền trong sinh mạng của Thiếu gia.
Ông vốn không muốn để Thiếu gia lại có bất cứ quan hệ gì với Hạ Mạt, vậy
mà Thiếu gia dù đang trong cơn hôn mê vẫn kiên quyết nắm chặt tay Doãn
Hạ Mạt không chịu buông ra, đành phải để cô ấy và Thiếu gia cùng nằm
trên một chiếc giường bệnh.
Doãn Hạ Mạt có cảm giác không còn chút sức lực, chân tay cô rệu rã.
Đột nhiên cô không thể tiếp tục ngồi vững được nữa, giống như ngọn cỏ
cuối cùng dùng để đỡ trọng lượng toàn thân cũng bị nhổ đi rồi, đôi môi
trắng bệnh không còn chút máu, cô từ từ dựa lưng vào đầu giường, cố ghìm
sự mệt mỏi của một cơ thể chỉ muốn đổ nhào.
Nếu như Âu Thần xảy ra chuyện…
Nếu như Âu Thần vì cứu cô mà xảy ra chuyện…