Đột nhiên, tay trái cô nắm chặt!
Cô vội vàng choàng mở mắt nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn trắng xanh trong
phòng bệnh, khuôn mặt của Âu Thần là một màu trắng kinh hồn. Đôi môi
anh mím chặt, ấn đường dường chau lại, trong hôn mê anh bắt đầu thều
thào rên rỉ một cách vô thức, quẫy đạp như muốn tỉnh lại, vậy mà cơn ác
mộng lại đã thò cánh tay lạnh buốt bóp chặt yết hầu của anh. Âu Thần đau
khổ bứt rứt không yên, run rẩy nằm trên giường bệnh.
Tay trái của Âu Thần bị thương, được băng bó cố định lại, trán cũng được
quấn băng màu trắng, có lẽ do lúc bảo vệ cô, anh đã bị ngã đập đầu xuống
đường. Nhìn vào màu sắc của bầu trời, có lẽ anh đã hôn mê năm, sáu tiếng
đồng hồ rồi.
“Âu Thần…”
Hạ Mạt căng thẳng nắm lấy tay phải của Âu Thần.
“Thiếu gia…”
Thẩm quản gia lo lắng cúi gập người xuống.
Gáy Âu Thần trong lúc nằm mơ ướt sũng mồ hôi, Âu Thần rên rỉ nói mơ
một cách đau khổ, đột nhiên, thân người cậu như bị điện giật, đôi mắt màu
xanh băng giá của anh đột ngột trợn trừng, trong đôi mắt đó có sự đau khổ,
hối hận và cái gì đó không rõ ràng.
“Thiếu gia!”
Thấy Thiếu gia đã tỉnh lại, Thẩm quản gia vội vã lật đật nhấn chuông gọi
bác sĩ.
Ngón tay Doãn Hạ Mạt run rẩy.
Cô cắn chặt môi.
Bác sĩ và y tá vào phòng bệnh, sau một hồi tất bật kiểm tra rồi ghi một số
chi tiết lên bệnh án, bác sĩ thư thái nói với Thẩm quản gia, bệnh nhân ngoại
trừ bị gãy xương ở cổ tay ra, những chỗ khác trên cơ thể đều không có tổn
thương lớn. Còn Doãn Hạ Mạt thì không có vết thương nào, chỉ là do quá
mệt mỏi nên mới bị ngất đi.
Bác sĩ và y tá đi ra ngoài. Phòng bệnh lại trở về với sự tĩnh lặng.
“Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi đi…”
Giọng nói của Thẩm quản gia nghẹn ngào, ông cung kính sửa lại góc chăn