vết thương, cô đau đớn, phẫn nộ lớn tiếng: “Cô nhi thì có làm sao, tuổi thơ
bị bỏ rơi thì có làm sao?! Chúng ta đều đi bằng đôi chân của chính mình,
đều dựa vào bản thân, mỗi thành quả đạt được đều là do nỗ lực mới có!
Như vậy mất mặt lắm sao? Dù có bị vứt bỏ đi chăng nữa, thì người ta cũng
có nỗi khổ riêng! Hơn nữa, chuyện đó đã trải qua lâu lắm rồi, tại sao anh lại
thốt ra những lời khiến người khác đau lòng như vậy. Hay là anh muốn em
vì thương xót anh mà phải thề rằng không bao giờ rời xa anh sao?”.
“Em?!”
Đôi môi Lạc Hi thất sắc, anh phẫn nộ nhìn cô chằm chằm, lồng ngực như
có búa gõ rầm rầm, mùi máu tanh dâng lên cổ họng.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận và phẫn nộ của anh, Doãn Hạ Mạt hít thở thật
sâu để lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt màu hồ phách sáng tựa pha lê, cô nhẹ
nhàng nói:
“Những chuyện đã qua đều đã qua rồi. Cũng giống như anh vừa mới nói,
Lạc Hi bây giờ là cây đại thụ, rễ đã ăn sâu trong đất đá, dù phong ba bão
táp cũng không thể đánh gục được. Anh không cần phải bận tâm nhiều, trên
thế gian này có rất nhiều phải ganh tị với thành công của anh.”
Cô ân cần nắm lấy đôi bàn tay cứng cáp của Lạc Hi, nói tiếp:
“Có lúc em nghĩ rằng số mệnh thật lỳ lạ, nó đem đến cho người ta một vài
thứ gì dó thì chắc chắn cũng sẽ lấy đi của họ một vài thứ mà chẳng thèm
quan tâm cái họ cần là cái gì. Lạc Hi, bản thân anh chính là món quà số
mệnh tặng cho anh…”
Cô chăm chú nhìn vào gương mặt vẫn còn vẻ đau khổ của Lạc Hi.
“Ngay từ phút giây đầu tiên nhìn thấy anh, em đã không thể tin rằng trên
thế gian này lại có một chàng trai đẹp đến nhường ấy, cái đẹp ấy dường như
không phải là một điều tốt lành. Ông trời ban cho anh dung mạo tuấn tú,
nhưng lại chọn cách lấy đi hạnh phúc tuổi thơ của anh.”
“Anh không cần…” Lạc Hi mím chặt môi.
“Đúng, nếu tất cả chúng ta có thể tự mình lựa chọn”, cô khẽ mỉm cười,
“nhưng nếu đã không thể lựa chọn thì chúng ta hãy cố gắng chấp nhận vậy.
Xem như số phận có lẽ cũng rất công bằng. Vì vậy số phận đâu có vứt bỏ
anh mà nó chỉ mang đến cho anh một khoảng thời gian không giống như