“Em đi mở cửa!” Tiểu Trừng như túm được cơ hội, vội vàng đi mở cửa.
Trái tim Hạ Mạt đập rộn, cô biết chắc chắn là Lạc Hi đã tới. Quả nhiên
phòng khách vọng lại tiếng trò chuyện của Tiểu Trừng và Lạc Hi, Hạ Mạt
mỉm cười bưng thức ăn vừa mới nấu xong ra.
Trên bàn bày đầy thức ăn, giữa bàn đặt đĩa cánh gà màu nâu hồng.
Hạ Mạt gắp một miếng bỏ vào bát của Tiểu Trừng, Tiểu Trừng cười khoái
chí, vừa ăn vừa khen chị Hạ Mạt càng ngày càng khéo tay, chị làm món
cánh gà này là “thiên hạ đệ nhất mỹ vị”. Lạc Hi cũng mỉm cười nhưng ánh
mắt lại ẩn chứa điều gì đó không rõ.
“Ăn nhanh đi, xem ra cánh gà bỏ nhiều đường quá rồi, miệng lưỡi sao mà
ngọt thế.” Hạ Mạt mắng yêu Tiểu Trừng, cô lại gắp một miếng cánh gà khẽ
đặt vào bát của Lạc Hi khẽ nói: “Anh cũng ăn nhiều vào nhé”.
“Cảm ơn.”
Lạc Hi khách sáo, nhưng anh lại chỉ ăn rau, chằng màng đụng tới miếng
cánh gà trong bát. Hạ Mạt ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Lạc Hi, chỉ thấy con
ngươi đen láy tựa mặt hồ của anh, đôi môi tuy có vẻ đang cười nhưng lại
hơi cố chấp, mím vào không tự nhiên.
“Hôm nay anh quay mấy cảnh?” Hạ Mạt giọng rất quan tâm hỏi.
“Tám cảnh.”
“Thế thì nhất định là rất mệt, lát nữa anh về sớm mà nghỉ ngơi.”
“Không mệt.”
Lạc Hi thản nhiên nói, anh gắp một miếng rau lên ăn, miếng cánh gà trong
bát vẫn chưa đụng tới. Hạ Mạt lại ngỡ ngàng, Tiểu Trừng cũng nhận ra
không khí bất thường này, cậu ăn vội rồi buông bát đũa xuống, nói:
“Chị à, tối nay bọn lớp em tụ tập, em đi đây.”
“Ở nhà bạn nào đấy?” Hạ Mạt hỏi,
Đó chỉ là cái cớ nhất thời Tiểu Trừng nghĩ ra để cho chị Hạ Mạt và anh Lạc
Hi ở riêng với nhau, vậy mà lúc này lại nghĩ không ra cái tên của bạn nào
cho hợp lý một chút, Tiểu Trừng bối rối nói:
“Là...”
“Trời tối, gió to, sức khỏe của em lại không tốt”, Hạ Mạt ôn tồn nói, “ở nhà
mà nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay đừng đi ra ngoài nữa, được không?”. Tâm ý