ở bên chị.
“Không phải là để em nghỉ ngơi sao?”
Hạ Mạt nói nhẹ, cô vặn lửa nhỏ hết cỡ để ninh nồi cánh gà thật chậm rồi
ngó lại Tiểu Trừng đang từng bước từng bước tiến lại gần phía mình. Tiểu
Trừng có vẻ gầy đi, nước da tái hơn, hai con mắt trông vừa đen, vừa to như
đôi mắt của chú hươu non.
“Em không mệt.” Doãn Trừng mỉm cười, nói. “Có phải anh Lạc Hi sắp tới
không? Hạnh phúc quá ta, anh Lạc Hi được ăn món do chính tay chị nấu cơ
đấy.”
“Chị cũng vẫn thường nấu cho em ăn đấy thôi.”
“Nhưng mà... em cứ nghĩ là...” Tiểu Trừng vẫn luôn nghĩ là chị sẽ mãi chỉ
nấu cơm cho một mình cậu ăn thôi. Đột nhiên cậu lại cảm thấy mình ích kỷ
quá, người cùng chia sẻ chị gái với mình chính là anh Lạc Hi mà từ nhỏ cậu
đã thích chứ nào phải ai xa lạ đâu. Doãn Trừng đổi qua chuyện khác, cậu
cẩn thận dò hỏi: “Chị, chị thích anh Lạc Hi à?”.
Hạ Mạt sững người một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Doãn Trừng,
cô cười dịu dàng:
“Tiểu Trừng à, em thích anh ấy không?”
“Dạ?”
Gắp món cánh gà ra đĩa, Doãn Hạ Mạt nói nừa đùa nửa thật:
“Nếu như Tiểu Trừng không thích anh ấy, vậy thì chị cũng không thích anh
ấy. Nếu Tiểu Trừng có thể chấp nhận anh ấy, thì chị mới thích anh ấy.”
“Chị...”
Mắt của Tiểu Trừng hơi ươn ướt, hàng lông mi dài như đọng giọt sương
long lanh.
“...”
Hạ Mạt nhìn Doãn Trừng, cô mỉm cười. Cô thừa biết Tiểu Trừng ngay từ
nhỏ đã yêu quý Lạc Hi. Hồi đó, cả ngày Tiểu Trừng bám đuôi Lạc Hi.
“Em rất thích anh Lạc Hi.” Tiểu Trừng mỉm cười.
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì...”, bởi vì chị thích ai thì em nhất định sẽ thích người đó, “... vì anh
Lạc Hi rất tốt với chị, đã nhiều lần giúp đỡ chị, vả lại em thấy anh ấy cũng