trí hay sao? Đòn đánh vào tâm lý bắt người ta hiểu lầm kiểu như vậy thì lúc
ở cô nhi viện, anh đã chơi chán rồi.
Vậy mà...
Trong màn đêm, sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay của Âu Thần nhẹ bay
trong gió.
Lạc Hi hồi tưởng lại!
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một tờ báo anh đã xem lúc quay ngoại
cảnh ở Nhật Bản. trong tấm ảnh, Hạ Mạt đang buộc sợi ren lụa màu xanh
lên cổ tay Âu Thần, ráng chiều dịu dàng bao quanh hai người như khảm
một viền sáng tuyệt đẹp khiến người ta có cảm giác Hạ Mạt và Âu Thần ở
bên nhau giống như đôi tình nhân yêu nhau đã rất lâu rồi.
Nhắm mắt lại...
Lạc Hi cố gắng xua đi hình ảnh đang lởn vởn trong đầu, khóe môi đôn hậu
cũng dần mất đi. Anh có vẻ hơi cứng nhắc khi mở cánh cửa phòng nghỉ,
bước vào trong, Lạc Hi ngồi trên sofa màu đỏ đặt trước tấm gương trang
điểm. Anh ngồi đó lặng lẽ, trong gương, tuyết trắng trên mặt anh giống như
những cánh hoa anh đào, đôi mắt đen sẫm, toàn thân dường như bị một lớp
sương mỏng bủa vây.
***
Buổi tối.
Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp, cánh gà đã dần dần chuyển thành màu
nâu, trong bếp ngào ngạt mùi thơm hấp dẫn. Hạ Mạt dùng muỗng cẩn thận
từng li từng tí lật chiếc cánh gà không để chúng dính lại nơi đáy nổi, chờ
nước canh đặc lại mới có thể múc ra được.
“Thơm quá!”
Doãn Trừng thò đầu và trong bếp. Từ lúc chị gái gia nhập làng giải trí, thời
gian chị ở nhà ngày càng ít, tuy kinh tế trong gia đình đã được cải thiện
nhiều, nhưng cậu chỉ muốn giống như trước đây, có thể luôn gặp được chị,