BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 69

qua vòng sơ tuyển, tối thứ Bảy này có thể tham gia thu hình. Hạ Mạt chao
đảo như thể bị người ta thụi cho một đấm, sao vàng bay đầy trước mặt.
Tiểu Trừng khoái chí nhảy cẫng lên.
Về nhà, đến tận bữa tối, Hạ Mạt vẫn trong tình trạng lâng lâng mù tịt không
hay biết gì, cô bé cứ ngẩn ngơ nhìn vào bát cảm thấy cơm hôm nay sao mà
nhạt nhẽo chả có mùi vị gì. Tuy nhiên Hạ Mạt không để ý tới việc rốt cuộc
sẽ hát được bao nhiêu giây, có trở thành người thắng cuộc không, cái chính
là cô bé không muốn mất mặt vì bộ mặt ngốc nghếch, quê kệch sẽ được
phát sóng trực tiếp trên truyền hình. Cô bé đờ đẫn rất lâu, không nhận ra
nãy giờ bố mẹ cũng đang nhìn mình lo lắng, ngay đến Lạc Hi cũng phải
liếc Hạ Mạt vài lần, chỉ có mỗi Tiểu Trừng vẫn vui vẻ ăn cơm.
Ăn cơm xong.
“Này!...”
Hạ Mạt giật giọng gọi Lạc Hi đang chuẩn bị bỏ đi. Cô bé làm ra vẻ bình
tĩnh nhưng hai má lại đỏ bừng lên.
Buổi tối.
Trăng vàng tròn vành vạnh.
Dưới cây anh đào.
“Muốn anh dạy hai đứa hát sao?”
Lạc Hi nửa cười nửa như không nhìn Hạ Mạt, cố tình ra vẻ sao cho Hạ Mạt
phải tức lên mới khoái. Không chịu nổi ánh mắt khiêu khích đó, Hạ Mạt
tính quay người bỏ đi nhưng lý trí lại khiến cô bé đứng im trước mặt hắn.
“Thì cứ tính là đền ơn em đã giúp anh lần trước.” Cô bé thản nhiên nói.
“Cái gì? Việc gì anh lại phải đền ơn em?” Lạc Hi uể oải dựa vào gốc anh
đào, nụ cười tuyệt đẹp, “Là lúc đầu anh đòi hỏi em giúp đỡ hay sao? Anh
nhớ hình như đâu phải thế”.
Cô bé lừ mắt.
“Đương nhiên anh có thể dạy hai đứa hát.” Lạc Hi nhẹ nhàng buông tay
trên những dây đàn guitar đang ôm trong lòng, “Nhưng em nhớ là em nợ
anh đấy nhé, sau này phải trả bằng được”.
Hạ Mạt trợn mắt nhìn hắn. Tên tiểu tử này quá đáng quá, hắn lúc nào cũng
thích vậy. Lạc Hi nhìn điệu bộ tức giận của Hạ Mạt mỉm cười hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.