BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 876

Dưới những tia nắng chiếu xuyên qua cửa kính nhiều màu sắc.
Trong ánh nến màu vàng cam.
Âu Thần mặc bộ lễ phục màu đen, lưng thẳng cao quý, hệt như vẻ tuấn tú
của thần mặt trời Apollo trong truyền thuyết, và đôi mắt màu xanh của anh
như mặt hồ mùa xuân, sáng ngời mà êm dịu. Ở chỗ cổ tay anh có một dải
ren lụa màu xanh cứ phấp phới bay theo từng bước chân, nó như thể đang
nhẹ nhàng uyển chuyển trong khúc nhạc mùa xuân.
Đi tới trước mặt đức cha.
Âu Thần chậm rãi xoay người.
Ánh mắt mạnh mẽ, như trong một giấc mơ hạnh phúc đến khó tin, anh nhìn
chăm chú vào con đường với vô số ngọn nến lung linh…
Lối đi mà cô dâu sắp bước vào.

Làn sương trắng từ mặt nước ấm nóng nhẹ nhàng bốc lên cao.
Nước trong bồn giờ đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm.
Cơ thể ngày càng lạnh.
Trái tim như bị đè ép nặng nề, thở không ra hơi.
Trước mắt Lạc Hi dần tối lại, thế giới chao đảo và cuồng loạn, đôi môi
trắng bệch hơi khô nứt, hơi thở gấp gáp hơn. Sóng nước bao quanh toàn
thân anh, cái áo sơ mi trắng thấm nước đang nổi trôi bồng bềnh, cơ thể anh
ướt sũng và lạnh ngắt, dòng nước nóng liên tục chạy ra từ vòi nước không
thể giúp anh cảm nhận chút hơi ấm nào cả.
Giống như rất lâu, rất lâu trước đây…
Cái đêm mùa đông đó, hoa tuyết từng bông lạnh giá nhẹ rơi xuống mặt và
tóc anh, anh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dài trong khu vui chơi chờ
mẹ quay lại đón, chắc mẹ đang lạc đường, chỉ cần anh kiên nhẫn đợi, mẹ sẽ
chạy về tìm anh…
Anh đợi mãi…
Đợi mãi…
Đợi mãi…
Chỉ có hoa tuyết vẫn bám theo anh…
Thế giới rất lạnh, rất lạnh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.