như có người thò đầu từ trong xe ra quát to, hình như có người đi đường đỡ
lấy cô, lo lắng quan tâm hỏi xem có chuyện gì…
Nếu…
Anh chết đi…
Trong màn mưa bụi bay nghiêng nghiêng…
Trong dòng người mờ mờ ảo ảo…
Doãn Hạ Mạt chầm chậm bước đi, dường như cả đời cô chỉ có mỗi việc
chính là bước đi trong làn mưa giá lạnh như thế, thi thoảng có mặt trời ló
dạng, thi thoảng có cầu vồng hiện ra, nhưng cuối cùng mưa vẫn cứ rơi.
Ngẩng đầu không nhìn rõ làn mưa mù mờ trên con đường phía trước, nước
mưa rất mát, rất mát, nhưng cô đã mất cảm giác từ lâu, đã sớm quen rồi.
Bất luận gặp chuyện gì, cô đều không sợ, đúng vậy, cô là đứa con gái kiên
cường nhất của mẹ, cô đâu sợ bất cứ điều gì…
Thế thì cô mang tính mạng này đền lại cho anh…
Cũng đúng thôi…
Cô đi mãi, đi mãi một cách vô thức, không biết đã đi bao lâu, không biết đã
đi bao xa, hình như ban ngày đã biến thành ban đêm, mưa dần tạnh, lại dần
rơi rơi, người cô ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Cô lướt đi nhẹ nhàng.
Trong người lúc nóng như thiêu đốt, lúc lại lạnh buốt như băng.
Bên tai cô vẫn là tiếng ầm ầm kéo dài.
Bước chân như đồ chì dần dần lại trở nên nhẹ tênh, không chút sức lực, cứ
như đang bước trên những cuộc bông, mênh mông, trống rỗng, không biết
là từ đâu đến, cũng không biết sẽ đi về đâu.
Cô ngơ ngẩn đi vào một bệnh viện.
Hành lang dài.
Trong không khí bao trùm mùi thuốc sát trùng điếc mũi quen thuộc.
Doãn Hạ Mạt đứng thẫn thờ ngay trước cửa một phòng bệnh.
Đột ngột.
Người cô run rẩy.
Dòng tư tưởng bị xé tan ra tản mác nhốn nháo, dần dần từng chút một lại
kéo về, cô run rẩy hít thở thật sâu, không, cô không thể mềm yếu, cô không