BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 926

Doãn Hạ Mạt khóc tấm tức, khóc đến nỗi toàn thân run lên bần bật, nước
mắt tuôn rơi từng dòng, từng dòng, cô cuống cuồng sợ hãi như một đứa bé
con, hoảng hốt khóc thét lên:
“Hãy cứu lấy Tiểu Trừng… mẹ ơi… con xin mẹ… hãy cứu lấy Tiểu
Trừng… không có Tiểu Trừng con biết làm sao đây… mọi người đều bỏ đi
cả… bỏ con lại một mình… con sợ lắm… mẹ ơi… cứu con… cứu Tiểu
Trừng…”
“Tiểu Trừng sẽ không chết.”
Bàn tay Doãn Hạ Mạt bám chặt tay Âu Thần, nắm rất chặt như một người
đang cận kề cái chết. Âu Thần trầm lắng nhìn gương mặt đẫm nước mắt
của Hạ Mạt, anh nói bằng giọng khan khan:
“Anh bảo đảm với em! Tiểu Trừng sẽ không chết.”
“Tại sao phải trừng phạt Tiểu Trừng?... Là lỗi của em mà… tất cả những
việc sai trái đều do em làm cả…”
Nước mắt lấm lem trên mặt Doãn Hạ Mạt, đôi má cô nhợt nhạt nhưng gò
má ửng đỏ, đôi mắt cô đờ đẫn, bầu trời đỏ rực như lửa cháy, màn sương
phủ trắng xóa, bóng hình mẹ thoắt ẩn thoắt hiện, Hạ Mạt ra sức níu lấy mẹ,
đừng đi, chỉ có mẹ, chỉ có mẹ mới cứu được cô thôi!
“… Mẹ ơi… con đã làm rất nhiều việc sai trái… nếu ngay từ đầu con kiên
quyết không để bố Doãn nhận nuôi Lạc Hi… không… nếu lúc đó con giữ
Lạc Hi lại… Tiểu Trừng đã không bị ốm… đã không phải đi viện… đã
không có tai nạn xảy ra…”
“… nếu con không giận lây sang Âu Thần… nếu con không ra sức hãm hại
anh ấy… thì đã không bị bắt giữ… Tiểu Trừng cũng không bị dầm mưa…
để rồi sức khỏe của nó bị ảnh hưởng trở nên tồi tệ…”
“Mẹ nhìn xem… mẹ ơi… đều là lỗi của con cả… nhưng tại sao… người bị
trừng phạt lại là Tiểu Trừng… mà không phải là con… họ phạt sai rồi… mẹ
ơi… con cầu xin mẹ… mẹ ở trên thiên đàng… mẹ hãy nói với họ… người
đáng chết là con mới phải… chứ không phải là Tiểu Trừng… không phải
Tiểu Trừng…”
“Hạ Mạt, tỉnh lại đi!”
Âu Thần xót xa ôm đôi vai run bần bật của Doãn Hạ Mạt muốn đánh thức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.