Mới đó mà đã nửa tháng. Bây giờ Thường đã là một thành viên thân thuộc trong đội ngũ
những người bán dạo trước cổng trường và là một người quen của lũ học trò cấp một.Càng
ngày anh càng thích nghi và trưởng thành dần trong nghề nghiệp của mình.Đã không còn
những ngày bán huề vốn hoặc lỗ lã như thời gian đầu . Bà Tuệ và bé Nhi vẫn chưa hay biết
gì. Chiếc nón rộng vành và đôi găng tay từ khi xuất hiện đã góp phần không nhỏ vào việc tẩy
xóa những dấu vết đáng ngờ trên người Thường.
Nhưng như ông bà nói "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", sự đời lắm lúc không tài nào
lường nổi . Đúng vào lúc Thường đinh ninh hành tung của mình không thể bị phát giác, bất
thần anh đụng phải ... người quen, lại đụng ngay trước cổng trường Phương Nam, nơi anh
đang hành nghề, thật là xui rủi .
32
Hôm đó, Thường đang nấn ná bán nốt phần kẹo cuối cùng cho bọn trẻ vừa tuôn ra khỏi
cổng giờ tan học. Theo một thói quen không rõ nguồn gốc, vào giờ khắc này Thường thường
bán rất rẻ, do đó bọn trẻ bu lại khá đông.
Chung quanh Thường, lố nhố trước cổng là những bậc cha mẹ vừa vội vã rời sở làm để kịp
đón con. Những ngày đầu, Thường còn thấp thỏm và kín đáo quan sát những người này,
nhưng rồi sau một thời gian chẳng bắt gặp ai quen, Thường không còn nơm nớp lo sợ nữa,
thậm chí anh chẳng buồn mảy may để tâm đến họ .
Nhưng đúng vào ngày xúi quẩy nọ, lúc Thường còn đang loay hoay tìm tiền lẻ để thối lại tờ
bạc hai ngàn của một thằng bé thì bỗng có tiếng thúc giục vang lên bên tai:
- Lẹ lên Đạo! Em làm gì lâu vậy ?