BÓNG ĐÈ - Trang 73

Công khi chúng tôi xây nhà. Cho đến một hôm, khi tôi rời chỗ hẹn với Trí,
trở về căn nhà ảm đạm, bàn tay vẫn còn mát lạnh bởi làn da của chàng,
thình lình Công xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Tựa như anh bay đến trước mặt
tôi mà không hề phát ra tiếng động. Chiếc bóng anh ma quái. Cặp mắt anh
băng giá. Mặt nước hồ lặng lờ đêm tối. Bàn chân tôi đã nhỏ, bây giờ càng
nhỏ hơn, cơ hồ không mang nổi cơ thể thanh xuân. Công lạnh lẽo cất tiếng:

“Cô đi lại dáng đi vừa rồi của cô từ phố Hàng Dâm về đây cho tôi

xem”.

Tôi ngẩng mặt nhìn chồng, có một luồng dũng khí chạy xuyên người.

Tôi không phải là mồi theo dõi của Công, tôi không sợ.

“Em đi dạo quanh hồ. Em không ra phố Hàng Dâm”.
“Linh hồn của cô đi dạo quanh hồ, còn thể xác cô đến phố Hàng Dâm.

Cô tưởng tôi không đọc thấy à?”

Giọng cười của Công vang lên ha hả. Bàn chân tôi không thể nào nâng

đỡ nổi thân xác bấn loạn và tiếng cười loảng xoảng kim loại va đập. Tôi
vừa quên mất Công có khả năng đọc thấu bộ nhớ kẻ khác. Từng mạch máu,
đường gân trồi ngược, xanh xám, hoảng sợ. Dường như gót chân tôi thu bé
hơn nữa và dần tan rã trong tiếng cười của Công. Dòng dũng khí khi nãy
lặn sâu vào da thịt co quắp. Bất thần, tiếng cười ngưng bặt đột ngột như khi
mới cất lên. Tôi chóng mặt lảo đảo. Cảm thấy cổ tay bị giằng mạnh. Lúc
định thần được, thân mình tôi nằm soãi trên mặt thảm phòng khách. Công
bật tất cả các bóng đèn có trong nhà, thứ ánh sáng ngạo ngược, thông minh
nhưng dửng dưng tàn độc. Công ngồi trên ghế, ngó tôi bằng cặp mắt không
có tròng đen. Tôi lấy tay che mặt, che thứ ánh sáng bệnh hoạn, thứ ánh
sáng trắng đuỗng, nghê ngáo, thản nhiên. Có một tâm thế sẵn sàng hứng
chịu, có một tâm thế bất cần, tâm thế khi tôi không còn tôn trọng người
mình đã từng yêu thương nhất đang lan truyền dòng máu. Tiếng mở ngăn
kéo sột soạt cũng không làm tôi thắc mắc. Chỉ đến khi một luồng ánh sáng
mới quét rát mặt, tôi mới vội vàng dựng ngược. Một tay Công cầm chiếc
đèn pin, một tay lần mở cúc quần tôi. Không vội vàng, mỗi cử chỉ của
Công điềm tĩnh, ngón tay vờ mai mỉa. Bên ngoài gió đã ngừng, tôi chẳng
còn trông thấy vực thẳm mặt hồ sau cửa kính. Tất cả đã biến mất trong sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.